Page 752 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 752
trí tuệ còn đầy minh mẫn, trái tim còn đầy máu nóng, tấm lòng
còn mang nặng ưu tư, trăn trở với đất nước, với nhân dân? Sao mọi
người vẫn còn thấy cần ông, kể cả chính ông. Một đất nước may mắn
có được một người như thế mà không giữ được, không phải là điều
đáng tiếc lắm sao?
Có hai câu trong bài Bình Ngô đại cáo của Nguyễn Trãi hay làm
tôi liên tưởng đến ông:
“Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau.
Song hào kiệt đời nào cũng có”.
Một dải đất hẹp phía nam Ngũ Lĩnh không hề kém cạnh phương
Bắc trong việc sản sinh ra nhân tài tuấn kiệt và nhờ thế đã giữ gìn
được độc lập, giữ gìn được bản sắc, đã tồn tại và phát triển với tư
cách là một quốc gia trong mấy ngàn năm. Mấy ngàn năm liên tục
phải chiến đấu để tồn tại và cuối cùng đã tồn tại, tuy đã từng có
những lúc nước mất, nhà tan. Trong những thế kỷ dài tăm tối của
thời kỳ ngoại thuộc, khi sự tồn vong của đất nước, của dân tộc này
như trứng để đầu gậy thì hào kiệt lại xuất hiện. Mà hào kiệt là ai, ở
đâu. Họ chỉ là những người áo vải ít học, xuất thân từ đồng ruộng.
Hào kiệt Việt Nam có truyền thống áo vải, những người lớn lên từ
đất và yêu đất nồng nàn như là một phần máu thịt của mình. Đó là
những người thấm đẫm tình yêu đất nước quê hương, biết bảo vệ quê
hương đất nước, những người làm nên truyền thống “Nam quốc anh
hùng chi hữu chủ”. Ông là một người áo vải, và đối với tôi, ông là một
người xứng danh hào kiệt. Tôi chưa từng gặp một người như ông, và
tôi kính trọng ông với tất cả tấm lòng trân trọng của một người dân
đối với một người hào kiệt. Nhưng ông là một hào kiệt khiêm cung.
Cách đây nhiều năm, tôi có tặng ông một câu đối đề trên một bức
tranh có hình của ông tươi cười ngắm nhìn những trụ điện trải dài
ngút mắt của đường dây tải điện 500kV. Câu đối này tôi viết nhằm
bày tỏ sự kính phục của tôi đối với ông, và thật ra tôi nghĩ nó chỉ
nói lên được một phần nhỏ phẩm chất cao quý, tấm lòng yêu nước,
750