Page 763 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 763
bạc trắng bay trong gió, ngược nắng chiều, tỏa sáng như phát quang,
trông giống một lão tướng đang xông pha trận mạc. Cũng ngoài tám
mươi, đứng trên tầm cao đỉnh rađa, bóng hằn lên nền mây Côn Đảo
trong ráng chiều rực rỡ, dáng suy tư như một triết nhân, phóng tầm
mắt bao quát chân trời, trăn trở về tương lai đất nước. Những hình
ảnh ấy của ông, in lên núi sông, giàu tính tạo hình. Thật đẹp!
Ông không bỏ cuộc bao giờ. Hai mươi năm trước, khi còn làm
Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch
Nhà nước, ông đã phát động một phong trào xây dựng Côn Đảo. Ông
bảo: “Côn Đảo là đất thiêng, là bàn thờ của dân tộc. Không một địa
phương nào không có người bị tù đày, hy sinh ở đây. Cũng may là
thời gian qua chúng ta chưa kịp làm gì”. Sau lần ấy, ông phát động
một chiến dịch thanh niên ra cùng Côn Đảo, sôi động một thời.
Bẵng đi hơn hai mươi năm sau, khi đã thôi không còn nắm
giữ chức vụ của Đảng và Nhà nước, ông vẫn không quên món nợ
Côn Đảo mà vì công kia việc nọ, ông chưa kịp làm.
Ông băn khoăn, day dứt về hướng đi lên, cách khai thác những
giá trị có một không hai của Côn Đảo. Đô thị hóa như trong đất liền
sợ sẽ không còn Côn Đảo nữa. Ông bảo: “Tôi không ở tù Côn Đảo một
ngày nào. Nhưng nhiều thế hệ tiền bối, những người Việt Nam yêu
nước đã bị tù đày ở đấy. Nhiều đồng chí của tôi đã hy sinh ở đây. 113
năm “địa ngục trần gian Côn Đảo” là cuốn sử biên niên, là chứng
tích của ý chí bất khuất của toàn dân tộc, thế hệ tiếp bước thế hệ,
chấp nhận hy sinh để có ngày thắng lợi. Cái lớn lao và khủng khiếp
của Côn Đảo là một bên, kẻ thù trang bị tận răng, với tất cả thủ
đoạn đàn áp tàn khốc của một bộ máy, còn bên kia, tập thể người tù
với hai bàn tay trắng, không một tấc sắt, đấu tranh đến giọt máu
cuối cùng cho lý tưởng độc lập, tự do chỉ bằng một vũ khí duy nhất:
“Ý chí”. Cuộc chiến ấy khác với cuộc chiến ở chiến trường. Chính vì
vậy, nó vĩ đại, lớn lao. Làm thế nào để tinh thần ấy sống mãi trong
công cuộc đổi mới”.
761