Page 24 - 9786045773079
P. 24

một buổi bà tôi về thăm nhà, cụ cố gợi chuyện bàn   bé đã nhanh nhẹn tháo vát; bốn năm sau sinh anh
 giải mãi bà tôi mới thật thanh thoát.   Nguyễn Tất Đạt, người con trai có khối óc thông
 Dì Loan biết bà tôi tạm thời có những lo nghĩ   minh hiếm thấy; và đến năm 1890, gia đình và quê
 như thế nhưng dì rất vững tâm.  Dì biết những   hương đất nước đón chào một người con mới, cậu
 băn khoăn  đó cũng là lòng  ân  cần của mẹ lúc   Nguyễn Sinh Cung.
 mình sắp ra cửa nhà. Dì chỉ nói với bà tôi: “Có   Cứ mỗi lần một người cháu ra đời lại đem đến
 lưng có vai thì có khoai có lúa”. Điều dì tìm thấy   cho gia đình họ Hoàng một niềm vui lớn.
 và tin được ở dượng tôi là một tấm lòng, một ý chí.   Cụ Đường đến thăm cháu giữa lúc hai con đang
 Nghĩ như thế, dì tôi đã cùng người bạn đời bước   cùng trò chuyện. Nhìn khuôn mặt cậu Cung đang
 vào cuộc sống chung mà dì biết trước là sẽ không   lúc ngủ ngon, cụ thấy như tất cả nguồn vui được
 ít gian khổ.    thể hiện ở đây. Cứ mỗi lúc ngừng giảng bài, cụ lại
 Thế là một gia đình mới được hình thành.   nghĩ đến khuôn mặt có đôi mắt trong sáng ấy, nên
 Sát cạnh cây thị mà cụ Hoàng Thế Kỳ đã chỉ,
 một ngôi nhà nhỏ được dựng lên bằng gỗ tre lấy từ   thường giữa hai giờ học, cụ lại đến bên võng, bế
 trong vườn, có nứa đại ngàn làm vách, có mía bãi   cháu lên hôn vào đôi má thơm thơm, bụ bẫm. Lần
 sông làm mái, đủ che nắng mùa hạ, chắn gió mùa   này cụ cũng chỉ ghé thăm cháu một lúc. Cụ biết
 đông. Cuộc sống đơn sơ đã không hạn những trang   giữa hai con còn có những điều cần nói. Cụ muốn
 sách mở và vẫn rộng đường thoi đưa. “Sáng trăng   họ được tự nhiên.
 trải chiếu hai hàng. Bên anh đọc sách, bên nàng   Bà Loan đón nhận sự thăm hỏi của cha. Bà lại
 quay tơ”, cảnh ấy vẫn thường diễn ra sau những   cúi xuống nhìn người con nhỏ. Đôi tay bà chỉ dừng
 buổi đồng áng nắng mưa.   lại mỗi khi hết một con suốt. Tuy nhiên, chiếc tao
 Rời nhà riêng của mình mấy bước chân là đến   võng vẫn đung đưa đều đều.
 nhà ông ngoại. Một ấm chè xanh vừa chín, có cả   Khi cụ  Đường dời gót, hai bà lại tiếp tục câu
 xóm giềng cùng uống. Một buồng cau đến thì dẻo   chuyện về đêm phường vải. Bà An nói, trong đó như
 hạt, riêng nhà mình ăn không ngon. Buổi đầu hôm   có cả lời trách móc của chính mình:
 sớm mai, khi tắt đèn tối lửa, xóm thôn cùng đùm   - Người ta cứ hỏi sao lâu nay không thấy chị tới?
 bọc, chở che.
 Trong ngôi nhà bình dị ấy, năm 1884, vợ chồng   Bà Loan vẫn khiêm nhường dù là trò chuyện
 ông Sắc sinh chị Nguyễn Thị Thanh, một cô gái từ   với em:

    21           22
   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29