Page 27 - 9786045773079
P. 27

thể để yên. Hết xoa đầu, cụ lại nắn cổ tay, cẳng                                     về thả vào chiếc bể cạn trước sân nhà bà ngoại. Khi
                 chân người cháu  nhỏ. Mà  không thao thức sao                                        hai con cá đã được trở lại bơi trong chiếc gáo dừa
                 được. Đối với tầm mắt người phụ nữ nông thôn xứ                                      thì có tiếng gọi từ đầu bờ:
                 Nghệ lúc bấy giờ, trảy Kinh thật là một việc quá                                        - Quan đậu rồi, sao bà Cử chưa về?
                 sức tưởng tượng.                                                                        Thế là ông Sắc đã đậu Cử nhân. Đối với ông,
                     Buổi sáng mùa thu bình dị ấy, đoàn người ra đi                                   khoa thi này là khoa thi báo hiếu.
                 khi cây vườn còn đẫm hơi sương. Lớn lên nơi đồng                                        Cụ Đường mất đã hơn một năm. Cụ là người
                 quê và từ đồng quê cất bước, cậu Cung lon ton đi                                     thầy, người cha và về sau cũng là người bạn văn
                 giữa những ruộng lúa  đã trổ  đòng  đòng, những                                      chương của ông, người  đã tạo  điều kiện cho  ông
                 nương mía đang thì xanh tốt. Những lá cây nhọn                                       phát triển về trí lực, về tương lai.
                 sắc khua mình trong gió sớm xôn xao.                                                    Dựng vợ gả chồng cho con cái, tạo điều kiện cho
                     Đã đến đầu bờ của mảnh ruộng nhà, năm trước ở                                    con rể mình tiếp tục việc bút nghiên,  ông bà cụ

                 nơi này, bà Loan nhận được tin chồng mình thi đỗ.                                    Đường chẳng nghĩ gì  đến công  danh, phú  quý.
                 Bà nhớ như in quang cảnh buổi ấy và tưởng mình                                       Nhưng ở vào cái buổi bấy giờ, khoa bảng được coi là
                 được nghe lại tiếng gọi của người con trai nhỏ:                                      thước đo để đánh giá sự học hành, thì bổn phận
                     - Anh Khiêm  ơi, có cá rồi!                                                      người đi học vẫn phải trả nợ áo cơm đèn sách bằng
                                  1
                     Cứ thế, bà hình dung lại tất cả.                                                 sự đỗ đạt. Điều đó chỉ thôi thúc ông Sắc mạnh hơn
                     Bữa ấy cậu Cung đã tự đắp ngăn rãnh nước bên                                     từ sau khi cụ Đường nhắm mắt.
                 bờ ruộng mà tát cho đến cạn. Những con bọ nẹp                                           Về phần bà Loan, đấu gạo chéo khăn, cháo rau
                 nước bò rào rào, những con cào cào nhảy tanh tách,                                   nuôi chồng ăn học, bà vẫn nghĩ sẽ có một ngày như
                 cả con chim bồng chanh mình xanh, mỏ đỏ sặc sỡ                                       hôm nay. Bà tin vào người bạn đời của mình và rất
                 nhún nhẩy trên cành rào tre đầu ruộng... tất cả,                                     an tâm về điều ấy. Và bà cũng chỉ dừng những suy
                                                                                                      nghĩ của mình lại ở đó mà thôi, mong sao cây khoai
                 cậu chỉ nhìn qua. Cậu chú ý  đến những con cá.                                       mình trồng, chẽn lúa mình cấy được ra hoa kết nụ.
                 Những con cá li ti, những con tép mềm nhũn tưởng                                     Trong cái  ấm no chung của xóm thôn, gia  đình
                 chết đến nơi nhưng rồi được cậu tháo nước vào lại                                    mình cũng có bận mai, bận chiều để chồng được tiếp
                 sống lại ngay. Cậu chỉ giữ hai con cá rô thia để đem                                 tục sách đèn.

                 ___________                                                                             Bé Cung vui mừng chạy trước. Bà Loan nhìn
                     1. Tên thường gọi của cậu Nguyễn Tất Đạt.                                        theo, cười và bảo con gái:

                                                                  25                                  26
   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32