Page 19 - 9786045773079
P. 19

người ngồi chuyện trò về ví dặm thì cứ như là tằm                                       Chuyện kể rằng, bữa ấy là buổi chiều mồng năm
                 nhả tơ.                                                                              Tết. Từ trên Thịnh Lạc đi về, ông ngoại tôi phải giữ
                     Vùng làng Sen, làng Chùa có câu chuyện truyền                                    cho tấm áo kép khỏi bị gió thổi bạt đi và đã kéo
                 miệng:                                                                               nghiêng chiếc nón gò găng xuống mà mưa phùn cứ
                     Một bận, các cụ Tú San và Hoe Ba từ trên làng Bố                                 hắt vào mặt. Gió chiều mỗi lúc một mạnh. Đồng rất
                 Ân cùng xuống hát. Các cụ cố giấu tiếng. Nhưng lạ,                                   vắng, thỉnh thoảng mới có đôi người đi tạt qua. Ai
                 ngồi chưa ấm chỗ, họ đã nghe giọng cô An:                                            cũng co ro dù đã mặc ấm hơn những ngày thường.
                             Đằng xa em đã ngóng chừng                                                   Về đến Dăm Quan, ông tôi gặp một con trâu từ
                      Nhìn trăng nhớ tán, trông rừng nhớ hoa.                                         trong bụi rậm bước ra chặn ngang lối đi. Trên mình
                     Các cụ nhẩm: “Tán tức Tán Su là Tú San, Hoa là                                   trâu, một cậu con trai thu mình trong chiếc tơi lá,
                 Hoa Be tức Hoe Ba. Ấy chết, bà ấy xướng danh mình                                    tay cầm một cuốn sách. Thật là chuyện bất ngờ.
                 rồi!”. Thế là hai cụ nảy người lên như giẫm phải lửa.                                Ông tôi liền hỏi:
                 Trong nhà, các cô ra sức đấm vào lưng nhau mà cười.                                     - Trời lạnh quá, sao cháu cho trâu về muộn thế?
                 Riêng bà Loan, bà cứ quay xa kéo sợi với vẻ thẹn                                        Cậu bé chào đáp lại rồi cứ nhìn ông tôi mãi. Chắc
                 thùng bởi mọi người đang nhìn bà, mến phục.                                          vì câu hỏi của ông tôi khá ân cần nên cái nhìn của cậu
                     Xóm làng  vẫn mừng thầm vì các con của cụ                                        cũng thật kính cẩn. Đoạn, cậu lại chăm chú nhìn vào
                 Đường thật sáng dạ. Trong gia đình siêng làm và                                      cuốn sách đã gần như nhàu nát.
                 ham học ấy, sự trọng tài năng, quý nhân phẩm của                                        Ông tôi bảo cậu:
                 cha mẹ đã trở thành đức tính chung.                                                     - Thôi cháu, đi về kẻo tối.
                     Về xã Hưng Thái (Hưng Nguyên) , chúng tôi                                           - Dạ, cháu xin chào ông, - Cậu bé lễ phép đáp,
                                                         1
                 được gặp cụ Trần Thị Tuất, con gái bà Hoàng Thị                                      xong lại nhìn vào sách.
                 An. Đang mải nói về cánh đồng cao sản, người xã                                         Khi đã bước xuống giữa cánh đồng Phú Đầm,
                 viên già bỗng chuyển sang lời sâu lắng:                                              ông tôi vẫn ngoái lại nhìn. Con trâu cứ phe phẩy
                     - Dì Loan là chị ruột mẹ tôi. Sinh thời, mẹ tôi ít                               đuôi hiền lành gặm cỏ và người chủ bé nhỏ của nó
                 nói đến mình mà thường nhắc đến dì. Chuyện về dì                                     lúc này mới lấy chân thúc vào mình trâu mà ra hiệu
                 được mẹ tôi kể thành những mẩu dễ nhớ.                                               bảo nó đi về.
                 ___________                                                                             Bà cụ Tuất nhai thêm một miếng trầu rồi tiếp:

                     1. Nay thuộc thị trấn Hưng Nguyên, huyện Hưng Nguyên,                               - Nghe nói cũng giờ phút  ấy  ở  làng Sen, ông
                 tỉnh Nghệ An.                                                                        Nguyễn Sinh Thuyết, anh của cậu bé chờ mãi không

                                                                  17                                  18
   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24