Page 66 - 9786045773079
P. 66

tôi là những người lo làm lụng, ít biết đến khách   - Để tôi nhớ xem bạn học với cậu Cung hồi đó
 khứa của chủ nhà. Duy có điều, đối với cậu Cung,   nay còn ai?
 cậu Khiêm thì không bao giờ chúng tôi quên vì lòng   Đang lim dim bấm đốt ngón tay, bỗng cố mở
 thương người của họ. Nhắc đến cậu Cung là tôi nhớ   to mắt:
 đôi mắt của cậu. Đôi mắt sáng và hiền. Nhìn vào đó   -  , à còn ông Trần Phằng, phải, cụ Đồ Phằng.
 tôi tưởng như mình đã phô hết những điều muốn   Tội nghiệp, nay mắt cụ đã kém đi nhưng tai cụ thì
 nói. Riêng việc ấy đã làm cho tôi sướng bụng, vì như   còn tỏ tường lắm.
 sức tôi hồi đó làm sao mà tự nói hết được những   Cụ Phằng vào chuyện bằng cách giới thiệu về

 điều trong ruột, trong gan của mình.   một mối quan hệ:
 Cũng như chúng tôi, cậu không sợ chân lấm   - Là anh em nhưng cậu Cả trọng cậu Cung lắm.
 tay bùn. Cả những buổi trời trở cơn mưa, cậu giúp   Mỗi lần cậu Cung đến, nếu biết trước là cậu Cả đi
 chúng tôi cào thóc, hốt rơm.  Đang  đứng chơi  ở   đón. Khi cậu Cung về, thế nào cậu Cả cũng tiễn ra
 cổng làng mà gặp chúng tôi đi cày về là cậu đỡ lấy   tận bến đò.
 dây thừng dắt trâu về hộ. Tôi nhớ nhất là có buổi   Với những câu nói đầy cảm tình thắm thiết, cụ
 tôi bị đau đầu, cậu vội đi lấy ngải cứu hơ nóng   Phằng tiếp lời:
 bóp cho tôi.        - Cậu Cung nói ít. Nhưng đã nói thì ý kiến của
 Hàng chục năm sau chẳng biết cậu đi đâu, làm   cậu đều được người ta cho là đúng. Có thêm cậu
 gì, nhưng mỗi lần nhớ đến đôi mắt của cậu là tôi   là những buổi tranh luận đỡ cãi vã lộn nhào. Chỉ
 thấy mát dạ. Khi nước độc lập, có người bảo tôi rằng   tiếc là chúng tôi không mấy khi được chuyện trò

 Cụ Hồ chính là cậu Cung. Và khi được xem ảnh,   với cậu.
 nhìn vào đôi mắt của Người thì nước mắt tôi cũng   Ông thân tôi ham đánh cờ. Cụ trau một bộ con
 trào ra.        cờ bằng sừng láng bóng với những nét kẻ bằng sơn
 Như để che giấu nỗi xúc động, cố Cháu Xoài nói:   trắng thật tinh tế. Thấy cậu dàn quân nhanh, ông
 - Chuyện về cậu Cung, tôi chỉ hiểu và nhớ được   cụ đã ngồi tiếp. Tôi lớn hơn cậu ba tuổi nhưng lúc
 có chừng ấy.    đó chưa biết đánh cờ. Còn cuộc đấu giữa cậu với ông
 Lòng bâng khuâng, chúng tôi  đã mừng, song   thân tôi thì đã diễn ra rất lâu. Cuối cùng, ông thân
 vẫn còn tiếc. Nhưng không sao, con người sống đã   tôi thắng. Cụ mời cậu chơi thêm nữa nhưng cậu xin
 gần trọn thế kỷ ấy đã mở thêm lối cho chúng tôi đi:    cáo từ. Sau đó, ông thân tôi nói: “Chỉ cần cậu ham

    63           64
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71