Page 220 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 220
Nhưng hình ảnh Ông Cụ và gương anh
dũng của đồng chí Hoàng Văn Thụ lại
động viên tôi chống với bệnh tật, gian khổ.
Tôi đang miên man suy nghĩ thì chợt có
người đi nhè nhẹ đến bên rồi ngồi xuống
giường. Một bàn tay mát dịu sờ vào trán
tôi, tiếp đó là tiếng hỏi thân thuộc:
- Đồng chí nào mệt đây?
Tôi giật mình nhận ra tiếng Ông Cụ,
vội bỏ chăn ra.
Ông Cụ tay vẫn đặt trên trán tôi, đôi
mắt nhìn như muốn hỏi: “Đồng chí sao
thế? Có mệt lắm không?”.
Cảm động quá, tôi vội thưa:
- Thưa Cụ, cháu bị sốt rét, bây giờ đỡ
rồi ạ!
Ông Cụ gật đầu bảo:
- Đồng chí cố ngồi dậy dựa vào cột cho
đỡ mệt; tôi đi lấy thuốc cho đồng chí uống.
218