Page 50 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 50

Để cảm ơn đêm diễn đặc sắc của đoàn dành riêng   một nam là đồng chí Khắc Tuế là đội trưởng múa, lại

 cho Tổng thống Xucácnô, Tổng thống đã tổ chức đêm   là người sắm vai ông già trong điệu múa “Sắc bùa”,
 múa  rối  “Roayăngculít”,  loại  hình  nghệ  thuật  riêng   còn nữ thì đồng chí Thanh Trúc, cũng là đại diện cho
 của Inđônêxia để chiêu đãi đoàn tại Phủ Tổng thống.   các diễn viên miền Nam luôn”.
 Trong quá trình thăm và biểu diễn tại Inđônêxia,   Sau khi được ông Văn Phác giao nhiệm vụ, tôi và

 Tổng thống Xucácnô đã trực tiếp chỉ đạo việc tổ chức   Thanh Trúc bàn với nhau xem ai nói gì kẻo lại trùng
 nơi  diễn,  nơi  ăn,  ở,  đi  lại  phải thật  chu  đáo.  Khi đi   nhau. Tôi chủ động gợi ý cho Thanh Trúc báo cáo với
 diễn  ở  đảo  du  lịch  Bali  phải  được  đi  máy  bay  chứ   Bác  chuyên  đề  phụ  nữ,  như:  trong  đoàn  có  hai  nữ
 không đi tàu thuỷ để tránh say sóng. Khi ăn ở khách   chiến  sĩ  Điện  Biên  là  diễn  viên  múa,  một  đơn  ca
 sạn thì phải được ăn ngon, ăn đủ. Thế là, chúng tôi   người  dân  tộc  Ba  Na,  một  nữ  đơn  ca  nữa  là  người

 đã thực sự trở thành những người anh em của Bung   Nam  Bộ,  v.v.  cả  hai  chúng  tôi  được  quy  định  mỗi
 Cácnô. Cũng nhờ đó cuộc lưu diễn của Đoàn văn hoá   người nói trong phạm vi năm phút.
 Việt Nam Dân chủ Cộng hoà đã thành công mỹ mãn   Sáng hôm sau, cả đoàn khấp khởi bước vào phòng
 trên đất nước Inđônêxia.   gương Phủ Chủ tịch, chúng tôi thấy các vị lãnh đạo

 Rời  Inđônêxia  trở  về  nước,  đúng  vào  mùa  xuân   đoàn: Hoàng Minh Giám, Lưu Hữu Phước, Văn Phác
 1961 nhà thơ Tố Hữu đến thăm và chúc mừng chuyến   đã  ngồi  chờ  Bác  và  đoàn.  Lúc  này  không  khí  quá
 đi  thắng  lợi  của  đoàn,  ông  đọc  bài  thơ  “Bài  ca  mùa   trang  nghiêm,  mọi  người  ngồi  không  nhúc  nhích,
 xuân 1961” cho đoàn nghe, ông cũng “dự báo” Bác sẽ   riêng  tôi  và  Thanh  Trúc  đang  ngồi  bên  nhau  nhẩm
 có buổi gặp đoàn sau chuyến đi này, nhưng chưa có   nhẩm lời nói thì Bác xuất hiện. Toàn đoàn đứng dậy

 lịch  cụ thể. Thế là chúng tôi hy vọng, chúng tôi đợi   vỗ tay. Bác ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, rồi nói
 chờ, chúng tôi thắc thỏm...   ngay: “Nào, bây giờ ai báo cáo với Bác đây?”. Tôi đứng
 Một  tuần  sau,  vào  một  buổi  tối,  đoàn  được  ông   dậy, từ tốn: “Thưa Bác! đoàn chúng cháu vừa rồi đi
 Tổng thư ký Văn Phác báo tin: “Sáng mai Bác sẽ gặp   theo dấu chân của Bác trên đất nước Inđônêxia, được

 đoàn. Rút kinh nghiệm lần gặp Bác ở Bình Nhưỡng,   thừa  hưởng  danh  thơm  của  Bác,  nên  nhân  dân  và
 có  nhiều  ý  kiến  hỏi  làm  phiền  lòng  Bác,  lần  này,   Tổng thống nước bạn chăm lo cho đoàn rất chu đáo”.
 chúng ta chỉ có nhiệm vụ báo cáo với Bác thôi. Tôi cử   Sau khi nghe báo cáo, Bác liền bảo: “Thôi, như thế là


    47       48
   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55