Page 67 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 67

nghiệp như bài thơ “Lá thư Bến Tre'” của nhà thơ Tố                                 khỏi phụ lòng dạy dỗ của Bác. Tôi nghĩ: ở miền Bắc

             Hữu.  Chọn  một  bài  thơ  đúng  thời  điểm  cuộc  đấu                              lúc này có hai giọng ngâm thơ khác nhau mà khá hấp
             tranh thống nhất đất nước của đồng bào miền Nam                                     dẫn, một là giọng ngâm thơ của Trần Thị Tuyết theo
             đang  trên  đà  thắng  lợi,  cộng  với  sự  loé  sáng  trong                        truyền  thống  chèo  cổ,  hai  là  giọng  ngâm  của  Châu
             cung cách biểu diễn, có sự tìm tòi nên tôi được khán                                Loan theo giọng hò Huế. Tôi nghiên cứu đặc điểm của

             giả cổ vũ nhiệt tình. Tôi hồ hởi đem kết quả này về                                 hai chị để rút ra cho mình một giọng điệu thứ ba -
             báo cáo với Bác: “Đây là lần đầu tiên trên sân khấu                                 giọng thơ Linh Nhâm, với bài “Chúng con chiến đấu
             của Đoàn ca múa Tổng cục Chính trị đưa vào một thể                                  cho Người sống mãi Việt Nam ơi" của Nam Hà và bài
             loại  mới,  đó  là  ngâm  thơ.  Nhờ  ơn  chỉ  dẫn  của  Bác,                        “Quê  hương”  của  Giang  Nam  đã  đưa  tôi  tới  hạnh
             cháu  đã  được  bộ  đội  hoan  nghênh  và  được  đơn  vị                            phúc của người nghệ sĩ mặc áo lính: được đồng bào và

             đánh giá là tốt. Cháu xin cảm ơn Bác!”. Tôi cảm ơn                                  chiến sĩ cả nước đón nhận ở sân khấu Đoàn ca múa
             Bác đồng thời tôi ngâm cho Bác nghe bài thơ “Lá thư                                 Tổng  cục  Chính  trị  và  trên  làn  sóng  của  Đài  Phát
             Bến Tre”,  Bác khen  “Thế  là  cháu  biết  ngâm  thơ  rồi                           thanh tiếng nói Việt Nam trong hai thập kỷ 60 và 70
             đấy. Nhưng hơi thở của cháu còn ngắn lắm”. Bác liền                                 của thế kỷ XX.

             đứng dậy làm thị  phạm cho tôi, tôi ngơ ngác không                                      Thỉnh thoảng những buổi sáng chủ nhật, tôi được
             thể ngờ được là Bác đã thấu hiểu phương pháp cơ bản                                 đến  đọc  sách  báo  phục  vụ  Bác  và  được  ăn  cơm  với
             của người diễn viên hát: Bác đứng thẳng người, đưa                                  Bác.  Tôi  nhớ  mãi  bữa  cơm  đầu  tiên,  khi  bước  vào
             hai tay lên hoành cách mô, lấy hơi thật sâu, xong rồi                               phòng  ăn,  thấy  một  cái  bàn  xa  hút,  Bác  ngồi  ở  tận
             ngừng  lại  một  tý  và  thở  ra  thật  chậm,  Bác  làm  thị                        cuối bàn cùng với một mâm cơm đã bày sẵn: Có thịt

             phạm y như một giáo viên dạy hát. Lúc đó tôi thoáng                                 kho, thịt  luộc,  canh,  cà  và  đặc biệt  là  có món  tràng
             nghĩ: Bác đã từng đạp guồng xe nước và tát nước gầu                                 lợn. Khi ngồi ăn, Bác gắp cho tôi liên tục. Khi đã no,
             đôi làm thị phạm cho nông dân thì việc này Bác cũng                                 tôi để bát cơm xuống. Thấy tôi ăn chưa sạch bát, Bác
             tìm hiểu cặn kẽ để động viên, thúc đẩy ngành nghệ                                   nhắc tôi phải ăn cho hết, không được bỏ thừa dù chỉ

             thuật của chúng tôi. Được Bác chỉ đạo tận tình, chu                                 là một hạt cơm, bởi những hạt cơm này là thành quả
             đáo như thế cho nên khi về đơn vị, tôi ngày đêm miệt                                hai sương  một  nắng của  người dân,  mình  ăn  không
             mài tìm tòi cách ngâm thơ sao cho hiệu quả nhất để                                  được bỏ phí!. Trong cuộc đời còn non nớt của tôi, tôi


                                                                      65                         66
   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72