Page 63 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 63

tạ nhỏ. Bác bỏ quả tạ lên bàn bên cạnh rồi nhìn tôi                                 mục “đinh” của Đoàn ca múa Tổng cục Chính trị và

             với đôi mắt trìu mến, thương xót. Bác bảo: “Thế sao,                                bài hát đó sống với thời gian cho đến nay, gắn liền với
             cháu bé bị mất hả?”. Tôi thưa với Bác: “Đứa nhỏ bị                                  tên tuổi của tôi. Tôi còn nhớ hôm đó Bác hỏi tôi: “Thế
             mất rồi Bác ạ”. Rồi như một bác sĩ Bác lật mi mắt của                               bây giờ cháu thích gì, có hoa, có kẹo muốn lấy thứ gì
             tôi xem xét và bảo: Cháu thiếu nhiều máu lắm. Thôi                                  tuỳ ý”. Tôi thưa với Bác: “Cháu xin cả hoa lẫn kẹo”.

             thua keo này bày keo khác. Hãy cứ học xong đại học                                  Bác cười đôn hậu: “Tham thế!”. Kẹo thì tôi bỏ túi ăn
             thanh nhạc đã, mà phải giữ gìn đừng đi biểu diễn vội,                               dè, còn hoa thì ép mấy nhánh hồng vào quyển sổ. Sau
             hãy  nghỉ  cho  khỏe  đã.  Bác  nhắc  đi  nhắc  lại  câu:                           buổi biểu diễn đó, đoàn chúng tôi hành quân ngay về
             “Đừng hát vội”. Bác quay sang cầm chai nước lọc rót                                 Hải Phòng để phục vụ trận địa pháo, vì lúc này địch
             nửa cốc đưa cho tôi và bảo: “À mà nghệ sĩ hát thì hay                               đánh rất dữ dội ở Hải Phòng.

             uống trà phải không?”. Tôi thưa với Bác: “Cháu uống                                     Lại có một lần, tôi được vinh dự vào đọc báo phục
             nước  lọc  thôi  ạ”.  Đưa  cốc  nước  lọc  cho  tôi  Bác  kể:                       vụ Bác. Lúc nghỉ, tôi hỏi Bác: “Bác ơi! Hồi trẻ Bác có
             “Ngày xưa bố Bác đi chấm thi ở Quy Nhơn, mẹ Bác ở                                   yêu ai không?”. Lặng đi mấy giây, sau đó Bác lảng đi,
             nhà (ở Huế) đẻ em bé trai, sau đó mẹ Bác mất, Bác                                   hỏi: “Ơ, tờ báo của Bác ở đây đâu rồi, ai cầm đi đâu

             phải  bế  em  bé  đi  xin  sữa  rồi  cuối  cùng  em  bé  cũng                       rồi nhỉ?”. Thấy Bác lảng tránh, tôi ân hận quá. Rồi
             không  nuôi  được”.  Kể  đến  đây,  Bác  ứa  nước  mắt.                             tôi hỏi Bác, “Thưa Bác, Bác ngủ ở đây một mình có
             Không biết nói gì hơn, quá xúc động tôi đã khóc, khóc                               buồn không ạ?”. Bác bảo: “Hằng ngày Bác bận việc,
             nức nở. Đúng lúc ấy, chú Vũ Kỳ lên mời Bác và tôi                                   tối về lại nghe đài, rồi dưới kia lại có chú bảo vệ nên
             xuống xem phim.                                                                     cũng vui”. Tôi lại hỏi Bác “Nghe đài Bác có nghe tiếng

                 Một lần khác, nhạc sĩ Huy Thục đi chiến trường                                  con hát không?” - “Có chứ, có nghe thấy bài ca ngợi
             về, có sáng tác được bài hát nhan đề “Tiếng đàn Ta                                  Bác Hồ “Tây Nguyên núi vút cao” đấy!”. Đó là bài tôi
             Lư”.  Nhân  dịp  Hội  nghị  Trung  ương,  tôi  được  vào                            hát,  tôi  sung  sướng  nghẹn  ngào  vì  sáng  tác  của  tôi
             biểu diễn phục vụ Bác và Hội nghị bằng bài hát đó.                                  cũng được Bác theo dõi kỹ càng.

             Sau khi biểu diễn “Tiếng đàn Ta Lư”, Bác bảo: “Bài                                      Bác lại kể chuyện, có một ông vua với anh xà ích,
             này hợp với giọng của cháu đấy, nó có thể trở thành                                 mỗi lần vua ra khỏi cung thì được dân chúng rất cung
             tiết mục tốt”. Thế rồi “Tiếng đàn Ta Lư” đã thành tiết                              kính,  anh  xà  ích  về  kể  với  vợ  vẻ  tự  hào  được  dân


                                                                      61                         62
   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68