Page 302 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 302

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                       ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 những căn cứ cho các bộ phận lãnh đạo. Đối với nhân dân   vòi lại. Như vậy thì còn sợ gì nó nữa mà phải lo lắng đến
 quần chúng, phải chia từng khu vực, từng bộ phận, phân   chuyện chống khủng bố? Tôi nghĩ như thế mà không dám
 công cán bộ đến bám sát, sống chết với quần chúng. Phải   hỏi lại Bác. Một số đồng chí khác cũng có ý nghĩ như tôi.
 chú ý lựa chọn và bồi dưỡng các hội viên trung kiên được   Có  đồng  chí  lại  nói  rằng:  "Cứ  hẹn  nhau  đến  một  ngày
 càng nhiều càng tốt - trong một trăm người yêu cầu nắm   hoặc một đêm nào đó, có hiệu lệnh thống nhất, tất cả nổi
 ít  nhất  là  ba người trung  kiên,  tức  là  những người  suốt   lên  giết  hết  bọn  Pháp  trên  đồn  Sóc  Giang.  Thế  là  cách
 đời sẽ đi với cách mạng. Khó khăn gian khổ thế nào cũng   mạng thành công, Việt Nam nhất định độc lập...".
 không chùn bước. Phải bồi dưỡng trước những người đó   Mấy  ngày  sau,  chúng  tôi  vẫn  chấp  hành  ý  kiến  của
 để họ làm gương mẫu trước quần chúng, rồi qua mấy lần   Bác,  nhưng  trong  bụng  chưa  thật  thoải  mái.  Một  hôm,
 chống khủng bố lại thử thách, sàng lọc thêm những phần   chúng tôi  mạnh dạn  nói  điều  đó  ra  với  Bác. Bác  ôn tồn
 tử trung kiên...   giải thích, đại ý:
 Việc bồi dưỡng trung kiên này được Bác hết sức chú   - Cách mạng với đế quốc như nước với lửa: đế quốc
 trọng. Làm việc gì, ở đâu, và trong bất cứ trường hợp nào,   như  nồi  nước,  cách  mạng  như  ngọn  lửa.  Nước  với  lửa
 Bác cũng nhắc chúng tôi phải thực hiện cho kỳ được.    bao  giờ  cũng  mâu  thuẫn  nhau.  Lửa  cháy  càng  mạnh

 Bác không quên nhắc đến lực lượng tự vệ. Bác dặn đi   nước sẽ sủi  bọt.  Đến một  lúc nào đó,  nước trào  ra làm
 dặn lại:    cho lửa tạm thời tắt đi, phải nhóm lại. Sau đó, lửa bốc lên
 - Lực lượng vũ trang tự vệ phải được nâng cao về chất   rồi nước lại có thể trào ra làm lửa lụi đi lần nữa. Nhưng,
 và mở rộng về lượng hơn nữa. Nhưng khi có lệnh, mới   nếu ta cứ kiên nhẫn nhóm lửa, nhóm đi nhóm lại và đun
 được đánh, chưa có lệnh không được đánh. Diệt địch phải   mãi, nhất định nước cũng phải cạn, đến cả nồi gang cũng
 có thời cơ. Lúc này phải chuẩn bị lực lượng và bảo toàn   phải  cháy.  Đối  với  bọn  đế  quốc  cũng  như  thế:  khi  bị
 lực lượng của mình cho tốt.   ngọn lửa cách mạng đốt cháy, chúng sẽ quay lại khủng
 Nghe Bác nói, lúc đầu một số cán bộ, đảng viên chúng   bố,  nhưng  phải  kiên  quyết  chống  lại,  cũng  như  kiên
 tôi vẫn chưa thật thông suốt. Tôi thầm nghĩ: Phong trào   quyết nhóm lửa không cho lửa tắt, thì đế quốc nhất định
 cách mạng đang lên phơi phới; tổng lý, kỳ hào và cả một   sẽ thất bại...
 số lính đồn đã vào hội theo ta; chính quyền địa phương từ   Những hình ảnh cụ thể Bác gợi lên đã làm cho chúng

 thôn đến xã coi như đã trong tay cách mạng. Suốt ngày   tôi hiểu rõ và nhớ như chôn chặt vào ruột. Dân chúng tôi
 đêm, các hội cứu quốc tha hồ khai hội... thằng địch đã co   từ xưa đã quen dùng nồi gang, chảo gang, đã có những


    299       300
   297   298   299   300   301   302   303   304   305   306   307