Page 305 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 305

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                                                    ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



                 - Trong số đó có bao nhiêu thằng Tây?                                           dùng  dao,  nếu  hết  dao  thì  dùng  đầu,  đầu  đau  thì  dùng
                 - Có ba, bốn thằng, kể cả quan lẫn đội xếp.                                     răng.  Mấy  chục  triệu  dân  Việt  Nam  mà  một  lòng  kiên
                 Bác nói tiếp:                                                                   quyết như thế thì bọn đế quốc thế nào cũng phải chết... .
                                                                                                                                                        1
                 - Vậy bảy, tám chục lính người Việt Nam có diệt được
                                                                                                                               *
             ba, bốn thằng Tây kia không?
                                                                                                                             *     *
                 - Làm gì chả được - tôi vội vàng trả lời.
                                                                                                     ... Trên đường chúng tôi đi, anh em Cao Bằng đã bố trí
                 Đến đây Bác mới giải thích cho chúng tôi, đại ý:
                                                                                                 canh gác. Chúng tôi gặp Tỉnh ủy, dặn anh em đề phòng
                 - Quân địch hiện nay còn mạnh mà đoàn thể ta còn
                                                                                                 cẩn thận hơn nữa, đặt mối liên lạc khắp nơi để nắm sát
             nghèo, không thể một lúc làm ra đầy đủ súng đạn. Nếu
                                                                                                 tình hình địch, chuẩn bị đối phó với mọi sự bất trắc. Rồi
             ta đem quân đánh thẳng vào đồn của nó thì khó, mà cán
                                                                                                 liên lạc giữa chúng tôi theo đường rừng, đi mãi, đi mãi,
             bộ mình tìm cách vào gặp lính trong đồn nó cũng không
                                                                                                 đến một vùng rất hẻo lánh, trèo qua một đám ruộng bậc
             dễ gì. Nhưng phải nhớ một điều là họ có gia đình. Khắp
                                                                                                 thang, rồi men theo con đường suối lượn vòng vèo, vào
             toàn quốc, ở thành phố, nông thôn, đâu cũng có gia đình
                                                                                                 đến một khe rừng sâu thẳm, ở lọt thỏm giữa ba bề các núi
             họ và tổ chức của ta. Mình cứ việc đến tuyên truyền giải
                                                                                                 đá.  Từ  xa  đã  trông  thấy  một  ông  già  mặc  áo  chàm,  giá
             thích  để  họ  bảo  anh  em,  chồng  con  của  họ.  Như  vậy,
                                                                                                 không để ý thì cũng tưởng như bao nhiêu ông cụ già khác
             binh lính khắc dần dần giác ngộ, đến lúc nào đó, họ sẽ
                                                                                                 trên này. Ông cụ ra đón chúng tôi, cười vui vẻ lắm. Tôi để
             cùng ta vùng dậy đánh đuổi bọn thống trị. Thằng Tây đó
                                                                                                 ý nhìn:  Ông cụ người gầy nhưng mắt sáng, trán cao, có
             dù có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị tiêu diệt, và súng đạn lúc
                                                                                                 chòm râu hơi thưa, đen, đẹp. Đến tận lúc bấy giờ, các anh
             đó muốn lấy bao nhiêu cũng sẽ có. Nghĩa là: "Có dân thì
                                                                                                 phụ trách trong đoàn mới cho tôi biết:
             rồi có cả".
                                                                                                     - Đại biểu quốc tế đấy. Đồng chí Nguyễn Ái Quốc đấy.
                 Tôi nghe Bác nói mà khoan khoái trong lòng! Thế mà
                                                                                                     Biết là được gặp đại biểu quốc tế trong bụng đã sẵn
             từ trước đến nay đầu óc mình chưa nghĩ ra những chuyện
                                                                                                 mừng, đại biểu quốc tế lại chính là đồng chí Nguyễn Ái
             to lớn mà đơn giản như  vậy, do đó mà cứ loanh quanh
                                                                                                 Quốc nữa, mừng này lại càng không biết nói sao cho hết.
             không có lối thoát.
                                                                                                 Nguyễn Ái Quốc, tên ấy là niềm tin tưởng sâu xa của toàn
                 Bác lại nhấn mạnh thêm, đại ý:
                 - Điều quan trọng hơn cả là có quyết tâm. Có súng thì                           __________
             dùng súng, không có súng thì dùng gậy, dùng hết gậy thì                                 1. Xem Dương Đại Lâm: Pác Bó quê tôi, Nxb. Dân tộc Việt Bắc, 1966.


                                                                     303                          304
   300   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310