Page 307 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 307

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                                                    ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



             thể đảng viên, toàn thể quần chúng của Đảng, của tất cả                             khi mưa, nước xối lênh láng cả sàn nhà. Chỗ họp thì tôi
             mọi  người  Việt  Nam  dưới  thời  nô  lệ  không  quên  nhục                        nhớ hình như có một cái chõng tre, anh em ngồi họp, mỗi
             mất nước, của bất cứ ai còn có lòng với dân, với nước. Tôi                          người ngồi một khúc gỗ. Chính ở chỗ hoang vu bí hiểm
             nhớ khi còn ở ngoài Côn Đảo, được tin Nguyễn Ái Quốc                                ấy,  trong  túp  lều  đơn  sơ  trống  trải,  đã  là  nơi  bàn  đến
             bị  bắt  ở  Hương  Cảng,  tất  cả  chúng  tôi  vô  cùng  lo  lắng.                  những vấn đề thiêng liêng nhất: vận mệnh Tổ quốc, định
             Đến khi biết tin, nhờ sự hoạt động ráo riết của Quốc tế                             những việc có tầm quan trọng quyết định đối với lịch sử
             cứu tế đỏ, thoát khỏi tay mật thám Anh, tin ấy vừa đến                              nước nhà sau này. Như ta đều biết, Hội nghị Trung ương
             đảo, ai nấy thở phào mừng rỡ. Trong bao nhiêu năm anh                               Đảng lần thứ tám đã xác định những điều cơ bản về chính
             em hoạt động vẫn thường nói đến tên đồng chí, với sự tin                            sách dân tộc của Đảng, vạch rõ những mâu thuẫn chủ yếu
             phục, kính ái khác thường. Thật ít ai dám nghĩ, đời mình                            của xã hội ta trong lúc ấy, đề ra chính sách mới của Đảng
             lại có dịp gặp người chiến sĩ ưu tú của phong trào chung                            với  giai  cấp  và  định  ra  một  chiến  thuật  vận  động  cách
             ấy. Cho nên, khi gặp đồng chí Nguyễn Ái Quốc ra bắt tay                             mạng thích hợp.
             chúng  tôi  từng  người  một,  lòng  tôi  xúc  động  hết  sức,                          Ngoài giờ họp, Bác thường gọi từng đại biểu các xứ ra
             không  biết  xưng  hô  bằng  gì,  tay  tôi  nắm  chặt  lấy  tay                     một chỗ riêng hỏi chuyện. Tôi được Bác hỏi hai, ba lần.

             Người. Tiếng nói nghẹn ngào của tôi lúc ấy, đến giờ Bác                             Bác hỏi tôi sinh hoạt của nhân dân, chính sách áp bức, bóc
             còn nhớ, đôi khi vui chuyện, Bác lại cười nhắc đến: "Việt                           lột của Nhật, Pháp. Tôi báo cáo lại với Bác về tình cảnh
             lúc ấy lại chào mình: đồng chí ạ".                                                  của đồng bào ta, từ khi chiến tranh xảy ra, nhất là từ khi
                 Mới đầu chúng tôi đều gọi Bác là đồng chí, rồi gọi là                           Nhật  vào,  lại  càng  bị  đế  quốc  bòn  rút  thậm  tệ.  Nào  là
             cụ,  sau  thấy  anh  Trường  Chinh  và  anh  Thụ  dùng  tiếng                       chính sách vơ vét thóc lúa của Pháp, nào là những chuyện
             Bác, anh em thấy gọi như thế hợp với lòng mình, nên từ                              cướp bóc của Nhật, và gần đây nhất, những vụ đuổi dân
             đấy, chúng tôi bắt đầu thưa với Bác bằng trái tim thân yêu                          chiếm  đất  làm  sân  bay,  trại  lính.  Câu  chuyện  lính  Nhật
             mà bây giờ tất cả anh chị em chúng ta đều gọi.                                      hành hạ đồng bào ta ở Gia Lâm mà hồi ấy bà con ta ai
                 Chỗ họp của chúng tôi cũng ở xóm Pác Bó, Hà Quảng,                              nghe đến cũng phải chau mày uất hận: có một cụ già bị
             nhưng khác chỗ Bác ở, tức là hang Pác Bó mà sách, báo ta                            giặc Nhật nó nghi là ăn cắp, nó đem cụ buộc vào ngựa rồi
             thường  tả.  Khu  rừng  kín  đáo  lắm,  tôi  nhớ  nhiều  sáng,                      thúc ngựa kéo lồng lên. Cụ bị ngựa kéo đến tắt thở mà

             chúng tôi ra tận chỗ đám ruộng bậc thang cho thoáng để                              chết. Giống phátxít dã man đến thế là cùng. Bác ngồi trên
             vận động cơ thể và hít thở không khí. Lều dựng bên suối,                            một  mỏm  đá  nghe  tôi  kể  mà  ứa  nước  mắt,  kéo  vạt  áo


                                                                     305                          306
   302   303   304   305   306   307   308   309   310   311   312