Page 26 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 26

làm cố sống cố chết trong  một ngày, một tuần,                                       cho người khác; gặp việc nguy hiểm thì tìm cách
                 một tháng, đến nỗi sinh ốm đau, phải bỏ việc, như                                    trốn tránh; tự cao, tự  đại, ham  địa vị, hay lên
                 vậy không phải là cần. Cần là luôn luôn cố gắng,                                     mặt;  ưa người ta tâng bốc mình,  ưa sai khiến
                 luôn luôn chăm chỉ, cả năm, cả đời, nhưng không                                      người khác; hễ làm được việc gì hơi thành công thì

                 được làm quá trớn, mà phải biết nuôi dưỡng tinh                                      khoe khoang, vênh váo, cho ai cũng không bằng
                 thần và lực lượng của mình để làm việc được lâu                                      mình; không thèm học hỏi quần chúng, không
                 dài. Người dùng chữ Hán để nhấn mạnh cho kết                                         muốn người ta phê bình; việc gì cũng muốn làm
                 luận: “Cần hữu công, hý vô ích, giới chi tai, nghi                                   thầy người khác; hoặc cái lối “đầu năm đủng đỉnh
                 miễn lực, nghĩa là: lười thì không tiến bộ, siêng                                    la  đà, cuối năm dốc kiệt sức ra làm bù”,  v.v..
                 thì chắc thành công” .                                                               Người còn cho rằng, những người và những cơ
                                      1
                     Thứ ba, cần phải đi đôi với kiệm. Kiệm là tiết                                   quan làm việc lười biếng là không thật thà, là
                 kiệm, không xa xỉ, không bừa bãi. Người dẫn                                          lừa gạt. Người ví: “Công việc của mọi người, mọi
                 chứng một cách dễ hiểu: “CẦN mà không KIỆM,                                          địa phương, mọi ngành  đều phối hợp với nhau,
                 thì “làm chừng nào xào chừng ấy”. Cũng như một                                       như một chuyến xe lửa. Tất cả mọi người, mọi
                 cái thùng không có đáy; nước đổ vào chừng nào,                                       địa phương, mọi ngành  đều cố gắng,  đều siêng
                 chảy ra hết chừng  ấy, không lại hoàn không.                                         năng, thì  nước ta  sẽ tiến bộ rất nhanh chóng.
                 KIỆM mà không CẦN, thì  không tăng thêm,                                             Cũng như chuyến xe lửa chạy đều, chạy nhanh,

                 không phát triển  được. Mà vật gì  đã không tiến                                     mau đến ga. Nếu có một người, một địa phương
                 tức phải thoái. Cũng như cái thùng chỉ đựng một                                      hoặc một ngành mà lười biếng, thì khác nào toàn
                 ít nước, không tiếp tục đổ thêm vào, lâu ngày chắc                                   chuyến xe  chạy, mà một bánh xe  trật ra  ngoài
                 nước đó sẽ hao bớt dần, cho đến khi khô kiệt” .                                      đường ray. Họ sẽ làm chậm trễ cả chuyến xe. Vì
                                                               2
                     Chủ tịch Hồ Chí Minh phê bình cách làm việc                                      vậy, người lười biếng, là có tội với đồng bào, với
                 mà mọi người cần tránh như: tự cho mình cái gì                                       Tổ quốc” . Người còn khuyên mọi người phải
                                                                                                                1
                 cũng giỏi, cũng biết; lười học hỏi, biếng suy nghĩ;                                  chiến thắng bệnh lười nhác: “Bây giờ ra làm công
                 việc dễ thì tranh lấy cho mình, việc khó thì đẩy                                     tác lao động, cuốc đất người sẽ mệt mỏi, sẽ ngại.
                 ____________

                     1. Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t.10, tr.457.                                     ____________
                     2. Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t.6, tr.122.                                          1. Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t.6, tr.120-121.

                                                                  25                                    26
   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31