Page 207 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 207
- Cô giáo trẻ hơn học sinh là thể hiện tính ưu với cuộc sống gia đình nhưng Bác như thấu hiểu
việt của chế độ ta. mọi nỗi băn khoăn lo lắng của tôi. Tình thương
Bác đến thăm, đó là một ngày vui lớn đối với yêu của Bác sao mà rộng lớn, mênh mông.
toàn trường chúng tôi. Riêng tôi, tôi gỡ được mối Đấy chính là một nguồn động viên lớn đối với
băn khoăn lo lắng trước đây là sợ mình còn ít tuổi, tôi, vượt qua các khó khăn để làm tốt mọi nhiệm
không biết có gánh vác được công việc ở một vụ, trở thành giáo viên dạy giỏi. Một vinh dự cho
trường trung học lớn có tiếng như trường này tôi là được đi dự Đại hội “Ba đảm đang” của phụ
không. Và chắc rằng cũng xoá đi cả mối băn nữ Thủ đô lần thứ I, tổ chức rất trọng thể tại Hội
khoăn của các giáo viên cũ, đứng tuổi ở đây để có trường Trường Đảng cao cấp Nguyễn Ái Quốc.
cách nhìn nhận mới hơn đối với lớp trẻ. Tôi không Tôi còn nhớ rất rõ, chiều ngày họp thứ hai ngày
hiểu sao Bác lại biết rõ tâm tư của tôi như vậy để
2-12-1965 đại hội vô cùng sung sướng được đón
động viên tôi vững lòng tin ở tuổi trẻ của mình.
Bác, Thủ tướng Phạm Văn Đồng và nữ anh hùng
Một điều thật bất ngờ và gây xúc động lớn
miền Nam Tạ Thị Kiều đến thăm. Bác nói chuyện
trong tôi là Bác còn biết cả nỗi khó khăn riêng mà
và tự tay trao tặng Huy hiệu của Người cho các
tôi mới gặp phải. Em Vân Anh lớp trưởng, cùng
chị em phụ nữ có thành tích. Tôi rất sung sướng vì
một số các em học sinh trường khác trong một dịp
trong số chị em đó, có tôi. Tôi bồi hồi, xúc động,
được đến thăm Bác Hồ tại Phủ Chủ tịch có về kể
đợi chờ. Khi trao Huy hiệu cho tôi, Bác mỉm cười:
lại với tôi. Bác hỏi em có biết về gia đình cô giáo
- A, cô giáo Minh Phượng trường Chu Văn An
không. Em hồn nhiên trả lời là cô giáo mới xây
đây!
dựng gia đình, chưa có con. Bác nói, đáng lẽ cô có
Trời, thì ra Bác vẫn nhớ, vẫn nhận ra tôi, cô
em bé rồi nhưng không may cho cô...
Quả vậy, tôi đã lập gia đình, nhà tôi ở bên quân giáo trẻ bỡ ngỡ năm nào, mặc dù đã mấy năm trôi
đội, tôi sinh cháu được ít ngày thì cháu mất. Tôi qua. Tôi cảm động biết chừng nào!
cũng buồn mất một thời gian. Thế mà Bác biết, Hôm đó, Bác nói với Đại hội phải thi đua với
Bác vẫn nhớ, Bác còn nhắc nhở các cháu học sinh phụ nữ miền Nam, là đẩy mạnh sản xuất, thực
cũng cần phải quan tâm đến các thầy các cô giáo. hành tiết kiệm, không sợ gian khổ, không sợ hy
Tôi cảm động ứa nước mắt. Tôi, một giáo viên mới sinh. Khó khăn đến mấy ta cũng vượt qua được và
ra trường, tuổi đời còn ít, còn bỡ ngỡ với công tác, nhất định chúng ta đánh thắng giặc Mỹ xâm lược.
205 206