Page 212 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 212

Chưa hiểu thì hỏi, không được giấu dốt, đã hiểu   để được thấy Bác (hôm đó đi họp buổi tối, tôi bế
 rồi thì bảo lại cho bạn cùng hiểu.   theo cả cháu bé).
 Rồi  Bác  lấy cái  hộp thuốc  lá  của  Bác  đưa  cho   Bác đến. Cả hội trường reo lên. Bác nói chuyện
 tôi. Bác nói:   với chúng tôi rất vui, rất sôi nổi. Bác hoan nghênh
 -  Bác  cho  cháu  cái  hộp  này  để  đựng  kim  chỉ,   năm  học  vừa  qua  các  thầy  giáo,  cô  giáo  đã  có
 ngoài  giờ  học  thêu,  thùa,  vá,  may.  Con  gái  phải   nhiều cố gắng. Bác nói:
 biết làm những việc đó.   - Muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội, trước tiên
 Tôi học sư phạm và trở thành nhà giáo. Ngày   phải có con người xã hội chủ nghĩa. Các thầy giáo,
 tháng qua đi rất nhanh. Nhưng những lời Bác dặn   cô giáo là những người đào tạo cho Tổ quốc những
 vẫn vang vọng trong lòng tôi. Tôi ra sức học tập,   con  người  mới.  Các  thầy  giáo,  cô  giáo  phải  thấy
 dạy dỗ các em. Chiếc hộp thuốc lá Bác cho, tôi giữ   nhiệm vụ đó là hết sức vinh quang nhưng cũng vô

 rất trân trọng. Nghe lời Bác dặn, tôi học may, học   cùng  nặng  nề,  mà  mỗi  người  đều  phải  cố  gắng
 vá, học thêu thùa. Trong chương trình học tập của   vượt bậc mới hoàn thành được...
 các em, tôi cũng cố gắng sắp  xếp thì giờ dạy các   Bác dặn:
 em gái trong lớp học khâu vá. Năm nào, tôi cũng   - Thầy giáo thì phải hiểu học trò, phải thực sự
 kể cho các em nghe chuyện chiếc hộp thuốc lá Bác   thương yêu, chăm sóc học trò. Dạy học, không chỉ
 cho.  Tôi  không  có  ý  đề  cao  mình  là  đã  được  gặp   dạy trên lớp mà còn phải liên hệ với gia đình, với
 Bác,  mà muốn  qua  câu  chuyện  thật  làm  cho các   đoàn thể.
 em thêm kính yêu lãnh tụ, thêm cố gắng học tập   Nói  chuyện  xong,  Bác  bước  xuống  bục,  đi  lại
 và làm theo lời Bác dạy.   phía tôi. Gặp tôi, Bác hỏi:
 Tôi được gặp lại Bác trong một trường hợp rất   - Cháu Đức đó à?
 bất ngờ. Hôm đó, Bác đến thăm trại hè của giáo   Tôi  xúc  động  quá!  Bao  nhiêu  năm  rồi,  bao
 viên họp ở trường Chu Văn An. Nghe tin Bác đến   nhiêu  ngày  xa  cách,  bao  nhiêu  sự  việc,  bao
 thăm, cả hội trường náo nức hẳn lên. Riêng tôi thì   nhiêu  con  người...  thế  mà  Bác  còn  nhớ  tôi.  Cổ
 lòng xáo động, bồn chồn đến lạ! Suốt từ ngày xa   nghẹn lại, nước mắt trào ra, mãi tôi vẫn không
 Bác ở Việt Bắc đến giờ, tôi chưa được gặp lại Bác.   trả lời Bác được.

 Không  biết  Bác  dạo  này  có  khỏe  không?  Bế  con   Thấy  tôi  bế  cháu  bé.  Bác  lại  hỏi  chuyện  gia
 trong lòng, tôi cứ thầm mong Bác đi qua chỗ mình   đình tôi và khen cháu bé khoẻ, lớn. Tôi nghĩ đến

    209          210
   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217