Page 186 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 186

Mãi  đến năm  1953, Xa Khai mới gặp  được   ống tre cất kỹ để lúc nhớ Cụ Hồ đem ra nhìn cho
 người cán bộ đầu tiên tên là Ra La đến bắt liên   thỏa cái dạ. Về phần mình cũng vậy, Xa Khai cất
 lạc, xây dựng cơ sở. Mừng quá, Xa Khai  đang   ống muối Cụ Hồ kỹ lắm, lúc thì để trên hang đá,
 cầm cái ní nơi tay cắm phập xuống  đất, ôm   trên núi cao, lúc thì nhét trong mái tranh phía
 chầm Ra La, hai hàng nước mắt trào ra như hai   trên giàn bếp. Có lẽ giấu trên giàn bếp lâu hơn,
 con suối:       nên lúc bấy giờ ống tre phủ một lớp khói đen hun.
 - Dân làng mình ơi, cán bộ của Cụ Hồ đây rồi!   Cũng như tấm  ảnh, mất gì thì mất, Xa  Khai
 Nhưng rồi Xa Khai buông Ra La ra, đứng tách   không bao giờ để mất muối của Cụ Hồ. Cả những
 ra một bên, ngó trân trân người anh từ đầu đến   lúc bị giặc lùng, dẫu đói cơm, lạt muối giữa rừng,
 chân như để tìm cái gì. Biết ý và để làm tin, Ra La   Xa Khai cũng không lấy ra ăn.
 tặng Xa Khai một tấm  ảnh Cụ Hồ nho nhỏ rất
 đẹp. Tấm  ảnh chụp lúc Cụ  đang làm việc trong   *
 một căn nhà lá ở chiến khu Việt Bắc. Từ đó, núi   *     *
 rừng  đã năm lần thay  đổi, nhưng tấm  ảnh  được   Awây Bê và chín người con  đến  đứng quây
 Xa Khai bọc kín trong giấy bóng, màu mực vẫn   quần bên Xa Khai thành một vòng. Xa Khai đưa
 còn tươi và sáng. Trong cuộc càn quét gom dân   mắt nhìn vợ con một lượt, chậm chạp nói:
 của Mỹ -  Diệm, Xa  Khai bị mất hết ché,  mã la,   - Awây Bê và các con, tui chắc không còn sống
 cóng  đồng, kiềng bạc nhưng không bao giờ Xa   đến ngày  được gặp mặt Cụ Hồ như cái bụng tui
 Khai để mất tấm ảnh Cụ Hồ.   mong muốn. Tức quá chừng, nhưng thôi, mai sau
 Còn muối thì cũng là muối Cụ Hồ. Năm 1954,   khi đồng bào mình làm cách mạng giành được hết
 sau ngày hòa bình lập lại, lúc sắp xếp cho  dân   nước, Cụ Hồ có vô thăm miền Nam, nhờ Awây Bê
 làng làm  ăn theo tình hình mới, Xa Khai nhận   và các con nhắn giùm cái lời của tui chúc Cụ khỏe
 được muối của Cụ Hồ gửi cho. Cán bộ nói với Xa   cái tay, cái chân và sống miết như cây pinoh trong
 Khai: “Đó là cái bụng thương nhớ của Cụ Hồ gởi   rừng Hamađa mình.
 đồng bào Ra-glai”. Xa Khai cảm động đến rơi nước   Xa Khai ngừng nói, lần tay cầm tấm  ảnh giơ
 mắt. Thế là Cụ Hồ không quên người Ra-glai. Lúc   lên trước mặt vợ con rồi tiếp:
 sắp bước vào cuộc đấu tranh gian khổ với giặc, Xa   -  Cụ Hồ thương người Thượng mình lắm. Cụ
 Khai đem chia cho dân làng mỗi người một nhúm.   nói  đồng bào Kinh, Thượng là anh em một nhà,
 Người nào cũng không ăn. Người nào cũng bỏ vào   cùng một mẹ, một cha sinh ra,  nhưng vì người


 183             184
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191