Page 182 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 182

anh em chúng tôi dìu nhau, chạy vòng  vo khắp   Tôi kể lại chuyện  đó với Trà Thái Lâm. Trà
 vùng núi đá Hòn Hèo. Mười ngày phơi dưới nắng   Thái Lâm ngồi lặng. Đôi mắt dõi ra biển.
 gắt, không lương thực, không nước uống, chúng tôi   Đêm  đó hình như chủ tịch xã  không ngủ.
 quắt tóp,  kiệt quệ. Ngày thứ mười một, Khung   Chừng 3 giờ sáng, anh đánh thức tôi:
 khát nước không  chịu nổi, bèn lần xuống núi.   - Này, có thể làm được việc ấy không?
 Nhưng chờ mãi, chờ mãi,  vẫn chẳng thấy về.   Tôi ngơ ngác:
 Chúng tôi cử An và Thật  đi tìm, nhưng cũng   - Việc gì?
 không biết tin tức gì. Sau này mới hay, Khung đã   - Còn việc gì nữa! Làm cái bia tưởng niệm anh
 bị địch bắt. Ngày thứ mười hai, Anh Nhi lúc này   Vinh và mấy anh đã hy sinh nơi đây...
 đã yếu lắm, không có khả năng đi được xa, nói với   Tôi nhổm dậy, nhìn anh. Có cái gì đó thoáng
 chúng tôi: “Đừng vì mình mà loanh quanh ở đây.   chạy qua tôi, thật xúc động. Lâng lâng, tôi không
 Hãy tản ra, cố tìm cho được du kích. Mình chờ mọi   ngủ lại nữa. Tôi lắng nghe tiếng sóng ngoài biển
 người ở đây”. Tôi nói: “Không, chúng tôi không bỏ   đang triền miên mài lên bãi cát làng Đầm Vân.
 anh. Anh em sẽ thay nhau dìu”... “Đừng yếu đuối.   Ý nguyện của chủ tịch xã Trà Thái Lâm muốn
 Nấn ná là không còn người trở về Đoàn báo cáo.   có cái bia tưởng niệm tàu 235 ở Hòn Hèo, được tôi
 Thương mình thì hãy  đi  đi... Mệnh lệnh  đấy”.   báo cáo lại với Ban chỉ huy Đoàn 125. Anh Phan
 Chúng tôi đành gạt nước mắt, chia tay anh. Mấy   Điển, hồi đó là Lữ đoàn trưởng hết sức ủng hộ.
 anh em lại luồn rừng mò mẫm  đi.  Đi suốt ngày   Mấy năm sau, tôi  được biết,  đồng  đội của
 suốt đêm. Có lúc gặp thú dữ, phải ngồi chụm lưng   Nguyễn Phan Vinh  ở Lữ  đoàn 125  đã làm  được
 vào nhau,  canh chừng. Rồi cũng gặp  được người   điều mà ông chủ tịch xã Ninh Vân ao ước: xây bia
 của bến. Việc  đầu tiên là tuông  đi tìm anh  Nhi.   tưởng niệm tàu 235 ở đấy. Bia tưởng niệm ghi lại
 Nhưng nơi bìa rừng ấy, nơi thuyền phó Đoàn Văn   chiến công của tàu 235, và ghi  đủ tên tuổi, quê
 Nhi chia tay chúng  tôi chỉ còn mảnh áo rách và   quán 15 cán bộ, thủy thủ đã hy sinh tại Hòn Hèo
 cuộn băng cá nhân, máu  đã nỏ khô. Chúng tôi   đêm mồng 1 tháng 3 năm 1968.
 chia nhau sục từng hốc  đá, bụi rậm vẫn không   ... Hôm sau, chúng tôi lần sang Ninh Phước.
 thấy. Sau đó với sự giúp đỡ của du kích, chúng tôi   Bác Phạm Kiệm và ông Phạm Duy Y, cựu chủ tịch
 quay lại Ninh Vân tìm xác đồng đội. Chôn cất anh   xã kể lại rằng, những ngày đó có một thủy thủ bị
 em xong, chúng tôi dìu díu nhau vượt Trường Sơn   lạc lên mạn này, trong người còn hai trái lựu đạn.
 trở lại miền Bắc. Sáu tháng sau về đến đơn vị”.   Ban ngày, anh xuống biển,  đội  nón mê vờ làm


    179          180
   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187