Page 43 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 43
thứ mười nên vẫn được gọi là Mười Tiến. Anh em ảnh Bác Hồ, biết mình đã ra đến miền Bắc, mừng
chúng tôi đi trên con thuyền cánh dơi năm tấn, lắm. Anh Năm Công đề nghị được gặp cán bộ cao
máy Yamaha 18 sức ngựa. Khoảng ba ngày sau, nhất. Mấy hôm sau có xe từ Hà Nội vào rước đi.
thuyền đi ngang vùng có nhiều núi nhô ra sát Mãi lúc ấy mới rành nơi mình bị bắt là xã Kỳ Lôi,
biển, tôi nhìn về hướng tây, thấy trên đó có hòn đá huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh. Đó là ngày 28 tháng 8
mang hình người thiếu phụ bế con, vậy là biết năm 1961. Mười ngày lênh đênh trên biển, tàu
ngay đây là vùng biển Phú Yên. Tôi rành vậy bởi chúng tôi đã đến được nơi cần đến.
hồi nhỏ đã thuộc bài ca nói về hòn Đá Bia này nơi - Rồi các anh được gặp Bác? - Tôi hỏi.
đèo Cả. Đường hải lộ từ Nam ra Bắc/ Khỏi Ba - Đó là kỷ niệm khó quên nhất trong đời - Anh
Ngòi thẳng đến Quy Nhơn/ Chập chùng gò nỗng nhìn chúng tôi, niềm vui đọng trong ánh mắt -
xa xa/ Chợt thấy một núi bên đường cao cao/ Ngay Sau khi các đội tàu của Bến Tre, Trà Vinh, Bà Rịa
giữa đỉnh hình nhân lộ vẻ/ Tay ẵm bồng một trẻ và Bạc Liêu ra được miền Bắc, một hôm, trung
hài nhi/ Đó là hòn núi vọng phu/ Là người thiếu tướng Nguyễn Văn Vịnh, Chủ nhiệm Ban Thống
nữ con thơ trông chồng... Chúng tôi cho tàu chạy nhất Trung ương đến thăm, và thông báo rằng
miết. Hôm sau đến vùng biển lạ, anh Năm Công Bác Hồ sẽ gặp. Mừng quá, thấp thỏm mấy ngày
đưa thuyền đi sát một thuyền dân mua cá và hỏi liền. Ba hôm sau, xe chở chúng tôi đến Phủ Chủ
đây thuộc đâu? Người đánh cá trả lời đây là vùng tịch. Hồi hộp quá! Chờ một lát thì Bác đến, cùng
biển Đà Nẵng. Mừng rồi. Lại giương buồm, nổ đi với Bác có đồng chí Lê Duẩn, đồng chí Phạm
máy nhằm hướng Bắc chạy tới. Qua Cửa Tùng, Văn Đồng, đồng chí Phạm Hùng, đồng chí Ung
nhưng không hay rằng mình đã ra đến miền Bắc. Văn Khiêm và một số đồng chí khác... Bác hỏi
Đêm đến, chúng tôi cho thuyền vô sát chân núi, thăm sức khỏe, hỏi về phong trào đấu tranh trong
neo lại xem chừng. Gần sáng, tôi và anh Năm đó. Và cuối cùng Bác muốn biết nguyện vọng của
Công lò dò lên bờ. Thấy hơn chục người từ trong mọi người. Anh Bông Văn Dĩa, ở Bạc Liêu, anh
xóm đi ra, chột dạ nên dừng lại. Một người hỏi: Hai Tranh ở Trà Vinh đều thưa rằng mọi người
“Mi ở mô đến đó?”. Tôi đáp rằng đi biển bị lạc. Lại chỉ có một nguyện vọng, xin Trung ương cho thật
hỏi: “Có giấy tờ chi không?”. Tôi thật thà nói rằng nhiều vũ khí để về đánh giặc. Bác nói rằng Bác và
tôi có giấy của chính quyền Ngô tổng thống cấp. Trung ương sẽ đáp ứng nguyện vọng đó... Đêm ấy,
Mấy người dân nhìn chúng tôi, lại nhìn nhau. Vậy nghĩ lại chuyện được gặp Bác, chúng tôi thao thức
là cả tàu bị bắt. Sau đó tôi thấy họ dùng tiền có không ngủ được...
41 42