Page 27 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 27

Tất cả những câu chuyện, những hình ảnh đó đều gây                               đường, hỏi tình hình trong nước gần đây, hỏi tình hình Mặt
             cho tôi một ấn tượng rất sâu sắc. Nhớ đến lời anh Hoàng                              trận Dân chủ và hỏi chuyện chúng tôi làm báo. Bác nói:
             Văn  Thụ  nhắc  trước  khi  ra  đi,  tôi  tin  đồng  chí  Vương                          - Các đồng chí ra được thế này là tốt. Vài ngày nữa sẽ
             chính là đồng chí Nguyễn Ái Quốc.                                                    bố trí công tác cho các đồng chí.
                 Sang đầu tháng 6, một hôm, anh Phùng Chí Kiên rủ                                     Tôi nói với Bác điều anh Thụ dặn dò về vấn đề “Hội
             chúng tôi đi Thúy Hồ. Dọc đường, anh Kiên nói:                                       Liên hiệp các dân tộc bị áp bức ở Á Đông”. Bác nói:
                 - Đồng chí Vương đã đến và hẹn chúng mình tới gặp ở                                  - Vẫn rất cần, nhưng điều kiện tổ chức thì hiện nay
             Thúy Hồ.                                                                             chưa chín nên chưa đặt ra.
                 Đến  Thúy  Hồ,  tôi  thấy  anh  Vũ  Anh  ngồi  trong  một                            Cho mãi về sau này, được công tác trực tiếp với Bác,
             chiếc thuyền với một người đứng tuổi, gầy gò, có đôi mắt                             tôi vẫn giữ lại nguyên vẹn cái cảm giác như ngày gặp Bác
             rất sáng, mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu xám,                                  lần đầu tiên trên bờ Thúy Hồ. Ở Bác, trước sau vẫn là vẻ
             đội mũ phớt.                                                                         giản dị và trong sáng ấy. Tôi nghĩ, con người vĩ đại thường
                 Tôi nhận ra ngay chính là đồng chí Nguyễn Ái Quốc.
                                                                                                  là con người lúc nào cũng giản dị.
             Nếu so với bức ảnh ngày trước tôi đã được xem thì trông
             Bác  ở  ngoài  linh  hoạt  và  sắc  sảo  hơn  nhiều  (hồi  đó  Bác
             chưa để râu).
                 Trước khi gặp Bác,  tôi đoán con người Bác chắc hẳn
             phải có những cái gì rất đặc biệt, khác thường. Gặp Bác,
             tôi thấy Bác hoàn toàn không giống như những điều mình
             hằng tưởng tượng. Ngay từ phút đầu, tôi đã cảm thấy như
             mình được ở rất gần Bác, được quen biết Bác từ lâu rồi.
             Con người của Bác toát ra một cái gì rất trong sáng, giản
             dị. Tôi không nhận thấy ở Bác có gì là đặc biệt, là khác
             thường  cả.  Chỉ  có  một  điều  làm  tôi  chú  ý  lúc  bấy  giờ  là
             trong  câu  chuyện,  Bác  thường  nói  chen  nhiều  tiếng  địa
             phương  miền  Trung.  Không  ngờ  một  người  xa  nước  lâu
             năm như Bác mà vẫn giữ được tiếng nói quê hương.
                 Bác và chúng tôi rời thuyền lên bờ, vừa dạo quanh hồ
             vừa nói chuyện. Bác hỏi chúng tôi về những khó khăn khi đi

                                                                      25                          26
   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32