Page 85 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 85

đều lo đồng chí bị bắt, vì gia đình đồng chí Khánh ở liền                            Thuốc uống chỉ có lá nụ ảo. Nhưng lần này lá nụ ảo đối với
             nhà một tên tay sai gian ác của địch. Mọi người đang ngồi                            chúng tôi đều không có hiệu quả. Anh Thiết Hùng có lẽ bị
             chờ  rất  sốt  ruột  chợt  nghe  phía  chân  dốc  có  người  thì                     sốt  thương  hàn,  những  lúc  mê  man  cứ  luôn  mồm  chửi
             thầm. Hôm qua, đã hẹn đồng chí Khánh không đưa ai lên                                Tưởng Giới Thạch. Mấy nữ đồng chí dưới làng lên thăm,
             địa điểm bí mật, chẳng lẽ đồng chí Khánh dẫn người lên                               thấy chúng tôi mỗi ngày mỗi mệt hơn, lo lắng, đòi chúng
             mà lại không hỏi ý kiến cơ quan. Đồng chí Lạc lấy khẩu                               tôi đưa áo để đem đi bói, may ra khỏi bệnh. Lúc đầu, tôi từ
             súng kíp giương cò sẵn, chạy ra hỏi:                                                 chối vì ngại nếu đem áo đi, thầy mo nói bệnh tôi khó cứu
                 - Ai?                                                                            chữa thì các đồng chí đó lại thêm lo. Sau các đồng chí cứ
                 Tiếng đồng chí Khánh đáp:                                                        nói mãi, tôi đành phải đưa ra một cái áo. Nhưng rồi bệnh
                 - Còn ai nữa, Trọng Khánh đây.                                                   cũng không khỏi.
                 - Mấy người?                                                                         Một bữa, các đồng chí đi công tác, cơ quan chỉ còn tôi
                 - Một thân một mình thôi, lấy đâu ra mấy người.                                  và anh Thiết Hùng. Mấy ngày hôm nay anh Thiết Hùng
                 Đồng chí Khánh đội chiếc nón rách, rẽ lau bước vào,                              không ăn gì và không dậy được. Các đồng chí đã kiếm mọi
             mặt đỏ hầm, mồ hôi nhễ nhại. Chúng tôi đều hỏi, tại sao                              thứ  lá  sắc  cho  anh  uống  nhưng  bệnh  vẫn  không  thuyên

             về muộn và vừa đi lại vừa nói một mình, đồng chí Khánh                               giảm. Chúng tôi đoán bệnh anh khó qua khỏi.  Phần tôi,
             bực dọc thuật lại:                                                                   hơn hai tháng qua, cơn sốt vẫn kéo dài, lúc này cảm thấy
                 - Về gần làng, chờ mãi, canh ba vợ mới ra. Vợ tôi nói                            trong người sức cũng đã kiệt. Tối ngồi một mình, nhìn anh
             từ tối đến giờ chó cứ sủa, bên nhà thằng tổng đoàn Lý có                             Thiết Hùng nằm mê mệt trong lán, nhớ đến Bác, đến các
             nhiều tiếng động, chắc là nó rình mò nhà mình. Hôm qua,                              anh, nhớ tới gia đình, tới bạn bè… Tôi nhận thấy trong thời
             cả bố con chúng nó cùng sang nhà bảo, phải khuyên tôi ra                             gian qua mình cũng đã cố gắng làm tròn nhiệm vụ Đảng
             thú không thì nhà tan cửa nát hết. Nó là tổng đoàn, nó sẽ                            giao. Nghĩ vậy, bỗng thấy đầu óc thanh thản, trong lòng
             bảo đảm cho. Rồi vợ tôi bảo tôi: “Anh về đi thú đi, không                            vui hẳn lên.
             nghe em thì anh mang con đi theo anh mà nuôi”. Tôi bực                                   Mấy hôm sau, một buổi sớm, các đồng chí đêm qua đi
             quá, ngồi giải thích một thôi, rồi sợ trời sáng, vác các thứ                         công tác về đã ngủ cả, tôi ngồi gác, chợt nghe nhiều tiếng
             lên vai, chạy một mạch bây giờ mới tới đây.                                          lao xao trong đám lau ở quả núi trước mặt. Nghe kỹ, đúng
                 Đồng chí Lạc rót một bát nước đưa đồng chí Khánh.                                là tiếng chân nhiều người đang phá lối đi lại đây. Tôi lập
             Đồng chí Khánh uống hết bát nước, nằm ngủ luôn.                                      tức  đánh  thức  các  đồng  chí  dậy.  Mọi  người  vội  vàng  cất
                 Thời gian này, tôi và anh Thiết Hùng đều bị ốm nặng.                             giấu các tài liệu, đồ đạc của cơ quan. Các đồng chí Lạc và


                                                                      83                          84
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90