Page 89 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 89
mình, hát lên, nhiều người nghe rớt nước mắt. Đồng chí
Đoàn Kết nhà rất nghèo, nhưng khi đến lớp lại mang theo
nhiều gạo, ngoài phần mình, còn đem thêm để giúp các
anh em khác. Tính tình đồng chí rất tốt, hồn nhiên, vui
vẻ. Tôi gợi ý đồng chí nên đem nội dung học tập làm thành
bài hát. Đồng chí Đoàn Kết lấy ít tàu lá chuối về, cắt ra X
từng mảnh đặt xuống mặt đất. Anh ngồi rung đùi, tay
cầm con dao Mán vạch trên lá, viết những bài hát lượn
Khỏi bệnh ít lâu, tôi trở về nơi Bác ở. Mỗi lần đi công
bằng một thứ chữ giống như chữ nôm. Những bài hát của
tác về cơ quan cảm thấy như đang trở về với gia đình.
anh được các hội viên rất thích. Đồng chí Đoàn Kết hồi đó,
Chuyến vừa rồi, tôi xa cơ quan tương đối lâu ngày.
là nhà thơ Bàn Tài Đoàn ngày nay.
Được ở gần Bác một thời gian, tôi đã nhận thấy qua
cái bề ngoài vô cùng giản dị của Bác, con người Bác thật vĩ
đại, và chính bản thân cách sống giản dị đó cũng là một
điều vĩ đại trong con người của Bác.
Từ ngày tôi về nước, cơ quan lại thay đổi địa điểm
thêm nhiều lần. Địch càng khủng bố, sinh hoạt của cơ
quan càng khó khăn hơn. Khi Bác ở hang, khi ở hốc núi,
khi ở trong bụi rậm. Giường nằm là dăm ba cành cây, đôi
lúc chỉ một mớ lá. Sức khỏe của Bác có phần giảm sút.
Bác sốt rét luôn. Thuốc men gần như không có gì ngoài ít
lá rừng lấy về sắc uống theo cách chữa bệnh của đồng
bào địa phương. Cái ăn cũng rất thiếu. Món ăn quý giá
anh Lộc dành riêng bồi dưỡng cho Bác hằng ngày là ít
nước cơm chắt. Có thời gian, cơ quan chuyển vào vùng
núi đá trên khu đồng bào Mán trắng, gạo cũng không có.
Bác cũng như các anh khác phải ăn toàn cháo bẹ hàng
tháng ròng.
87 88