Page 145 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 145
Thân em như lúa giữa đồng, Cái ngủ mày ngủ cho lâu,
Bốn bề sóng đánh cực lòng anh ơi. Mẹ mày đi cấy đồng sâu chưa về.
* Bắt được con diếc con trê,
Bầu ơi cho bí leo cùng, Cầm cổ lôi về bắc nước làm lông.
Rồi mai ta sẽ leo chung một giàn.
Thiên hạ thiếu gì người ngoan, Miếng nạc thời để phần ông,
Để cho mướp đắng leo giàn mồng tơi. Miếng xương mẹ gặm, miếng lòng phần con.
Bầu già cho bí leo chơi, *
Bí già bí để mồng tơi leo nhờ. Cái cò cái vạc cái nông,
* Cùng ăn một đồng, nói chuyện giăng ca.
Bốn mùa xuân hạ thu đông, *
Thiếp ngồi canh cửi chỉ trông bóng chàng. Cái bống là cái bống bình,
* Thổi cơm nấu nước một mình mồ hôi.
Bước vô buồng khoát tấm màn xanh, Rạng ngày có khách đến chơi,
Thấy chiếu với gối, không thấy anh cùng nằm.
Phải chi em hóa đặng con tằm, Cơm ăn, rượu uống cho vui lòng chồng.
Ban ngày ăn lá, tối về nằm với anh. Rạng ngày ăn uống vừa xong,
* Tay nhắc mâm đồng, tay trải chiếu hoa.
Bước xuống ruộng sâu lỡ sầu tấc dạ, Nhịn miệng đãi khách đàng xa,
Tay ôm bó mạ nước mắt hai hàng. Ấy là của gởi chồng ta ăn đường.
Ai làm lỡ chuyến đò ngang, *
Cho sông cạn nước đôi đàng biệt ly. Chàng đi, trâu để em chăn,
* Để nón em đội, để khăn em cầm.
Biết nhau từ thuở buôn thừng,
Trăm chắp ngàn nối, xin đừng quên nhau! *
* Chàng đi thiếp mới trồng hoa,
Cách nhau mảnh ruộng năm sào, Chàng về thiếp đã hái ba, bảy giành.
Cái bờ năm thước, biết bao giờ gần. Một giành là bảy trăm hoa,
* Thiếp đem đi bán ba hoa bảy đồng.
143 144