Page 215 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 215
- Mấy hôm trước, tôi đã gặp các ông Hoàng Hữu Nam và Phan
Mỹ, nhưng tình hình vẫn không được cải thiện. Tấn thảm kịch vẫn
âm ỷ. Ủy ban Liên kiểm không còn thực hiện được chức năng của
mình. Tôi nghĩ rằng Ngài không được báo cáo đầy đủ.
- Tôi được báo cáo hết sức đầy đủ, ông Giáp dằn giọng.
- Vậy thưa Ngài Chủ tịch, quân đội chúng tôi phải ăn, phải
uống, phải giải trí, phải đi lại, phải thở hít không khí. Nếu không,
chúng tôi biết đi đâu?
- Đi đâu là việc của các người.
- Đó là những nhu cầu sống còn, không thể dồn nén mãi được.
Nếu không sẽ bùng nổ.
- Nếu các người muốn.
- Thưa Ngài Chủ tịch. Phải làm thế nào chứ không thể kéo dài
tình trạng này mãi được. Tôi đã biết thế nào là chiến tranh, với
những thương vong tổn thất. Những thành phố, những trung tâm
công nghệ, những cầu cống bị phá hủy. Phải tránh cho đất nước
những thảm họa như vậy.
- Tất cả những điều đó đều do nơi các người. Chúng tôi đã
quyết. Chúng tôi không thể nhân nhượng thêm được nữa. Sẽ có
những cảnh tàn phá, những tổn thất. Nhưng đường lối chính trị
của chúng tôi hướng tới mục tiêu độc lập dân tộc và thống nhất đất
nước đã được xác định. Có thể hàng triệu người Việt Nam sẽ
thương vong. Nhưng đâu chỉ có người Việt Nam mà cả binh lính
Pháp cũng không tránh khỏi bị ngã xuống. Chúng tôi đã sẵn sàng.
Ông Giáp ngừng lời, sắp đứng lên, nhưng Giăng cố tiếp tục nói:
- Nước Pháp muốn hoà bình. Theo Tạm ước, chỉ còn non một
tháng nữa cuộc thương thuyết sẽ tái diễn. Nước Việt Nam đang
tiến gần đến nền độc lập. Thế giới đang tiến những bước dài. Điều
gì sẽ diễn ra trong một năm nữa, trong 5 năm nữa? Xin Chủ tịch
hãy ráng chờ đợi giành lấy thời cơ. Hãy ngăn chặn những tổn thất
không thể nào bù đắp được.
213