Page 302 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 302

Cuối bản huấn thị, Tổng Chỉ huy viết: “Trong  trận Việt Bắc
                           vừa qua, tuy địch thất bại, nhưng ta chưa phải đã hoàn toàn thắng
                           lợi, khuyết điểm của ta còn nhiều. Học tập và trưởng thành trong
                           chiến đấu, là nhiệm vụ thiêng liêng của Tổ quốc trao cho chúng ta
                           lúc này. Các cấp cán bộ và toàn thể bộ đội phải nhận trách nhiệm
                           này, noi theo truyền thống của Đội Quân giải phóng khi xưa, kiên

                           quyết học tập, sửa chữa khuyết điểm, phát huy ưu điểm để thắng
                           địch trong giai đoạn này, hoàn thành nhiệm vụ kháng chiến, giành
                           phần thắng lợi cuối cùng về ta”.
                              Về cấp chiến lược, ngày 20/3/1948, Hội nghị tổng kết của Bộ
                           Tổng chỉ huy về sự chỉ đạo phá cuộc tiến công của địch lên Việt
                           Bắc khẳng định, ta đã sớm phát hiện những sai sót lúc đầu trong
                           phán  đoán  địch và  đã kịp thời chuyển hướng bố trí binh lực và

                           thay đổi cách đánh nên đã giành được thắng lợi, làm thất bại âm
                           mưu “đánh đòn quyết định” của địch. Trong báo cáo tại Hội nghị
                           tổng kết, Tổng Chỉ huy Võ Nguyên Giáp đã phân tích, làm sáng tỏ
                           sự khác biệt giữa mệnh lệnh ngày 4/10/1947 và các mệnh lệnh bổ
                           cứu ngày 15 và 27/10. Cụ thể là: Phương châm đề ra trong mệnh

                           lệnh ngày 4/10 là: Du kích là chính, vận động là phụ và ngoài bộ
                           đội chủ lực tập trung đánh vận động, còn bộ đội hoạt động trên các
                           chiến trường địa phương lấy đơn vị đại đội mà bố trí. Tổng Chỉ huy
                           nhận xét rằng phương châm thì đúng nhưng không cụ thể. Mãi tới
                           khi tác  chiến mới nhận thấy: Không  nói  đến tập trung và  đánh
                           như thế nào. Cũng vì không cụ thể cho nên:
                              1- Cấp khu tập trung quá nhiều, làm cho hậu phương sơ hở,

                           địch đến không có bộ đội nên chúng tự do hoành hành;
                              2- Trung đoàn địa phương bố trí có tính chất trận địa, khi điều
                           động một đơn vị đi là ở đó bị trống. Bố trí như vậy nhất định sẽ có
                           chỗ hở và quân nhiều mà hoá ít, vì địch chọc vào chỗ nào cũng được.
                              Thiếu sót trên đây đã được bổ cứu bằng mệnh lệnh ngày 15 và

                           27/10 với sự ra đời của ba mặt trận và việc hình thành đại đội độc


                           300
   297   298   299   300   301   302   303   304   305   306   307