Page 300 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 300
“Cang có sợ chết không?”. Tôi thưa: “Em chưa có con nên ít sợ
chết”. Anh Sáu cười và nói: “Đi chiến trường, chẳng những không
sợ chết mà còn phải lanh lẹ. Cang coi bộ hơi chậm”. Tôi đáp: “Em
sẽ cố gắng!”.
Như sực nhớ tới công việc, anh Sáu bảo tôi: “Cần thảo một bức
điện khẩn”. Chúng tôi theo anh vào chỗ làm việc.
Khi tôi trình bức điện, anh Sáu bảo: “Viết gọn lại”. Tôi viết ngắn
lại còn độ 2/3, anh Sáu ký, chuyển cho bộ phận cơ yếu.
Lần gặp đầu tiên đó để lại trong tôi ấn tượng về anh Sáu là một
thủ trưởng dễ gần, chân tình, không ngại hiểm nguy, bám chiến
trường, nhanh nhạy trong công việc, trong tác phong.
Năm ấy, ở tuổi 45, anh Sáu rất phong độ, tóc còn đen, mắt sáng
và sắc, nụ cười luôn tươi trên môi, thân hình cân đối, hơi gầy, nhưng
rắn chắc, toát lên một sức sống mạnh mẽ, một ý chí tiến công.
NHỮNG NGÀY TẾT MẬU THÂN LỊCH SỬ
Sau một thời gian làm việc và chuẩn bị rất khẩn trương, chúng
tôi gần 20 đồng chí ở bộ phận bảo vệ, cơ yếu, văn phòng cùng anh
Sáu đi chiến trường. Đoạn đầu tiên là đi xe đạp từ căn cứ xuống
Lò Gò, Xóm Giữa, độ 15km. Anh Sáu tự đạp xe rất nhanh, lao theo
những đường mòn trong rừng. Anh em chúng tôi phải mở hết tốc
lực mới chạy theo kịp. Gởi xe lại trạm, đoàn bắt đầu đi xuồng, lội
bộ, băng đồng, có đoạn nước ngập tới bụng. Đến Ba Thu, trạm cuối
cùng để băng vào Đồng Tháp Mười, đến đây, tôi nhớ anh Ba Thạnh
(thiếu tướng) và các anh ở Phân khu 2 đều khuyên anh Sáu nên ở
Ba Thu để chỉ đạo công việc. Đi sâu xuống chiến trường thì rất nguy
hiểm, khó bảo vệ anh Sáu. Nhưng anh Sáu khẳng định, Ba Thu
không phải là chỗ đứng của mình. Nơi cần mình có mặt là Sài Gòn.
Việc anh Sáu khẳng định chỗ đứng của mình, tạo cho anh em chúng
tôi một sự phấn khích lớn lao. Tưởng được nghỉ lại Ba Thu ít ngày
298