Page 682 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 682
vào đêm và khi bình minh lên. Tôi còn ngồi nghe Trịnh Công Sơn
triết lý về số phận, không chỉ số phận của con người mà còn là số
phận của mọi thực tại. Cơn gió thoảng từ đâu đến, áng mây kia
trôi về đâu? Hồ Tây sau này có còn là Hồ Tây? Ai ngắm nhìn nó?
Ai buồn vui với nó? Anh bảo tôi hãy dành cho Hồ Tây trọn một đêm
trăng mùa thu, ngồi một mình với trăng sao thì sẽ thấy trong gió
thu làm cho mặt hồ lăn tăn gợn sóng có hương thơm của các nàng
tiên nữ từ Cung Hằng tỏa về trần gian. Anh cũng bảo tôi nên dành
một đêm đứng trên cầu Long Biên và nhìn xuôi theo dòng nước
thì sẽ cảm nhận được tâm tư của những giọt nước, chúng lặn lội
từ những nơi rất xa xôi về Hà Nội và chỉ để một lần “ngân bóng”
Hà Nội và ra đi mãi mãi, không hẹn lần trở lại. Anh còn nói với
tôi, chỉ sáng mai thôi anh sẽ rời Hà Nội, nếu anh không có dịp trở
lại Hà Nội một lần nữa thì có khác chi một giọt nước qua chân cầu
Long Biên. Đến lúc đó tôi mới hiểu được tại sao anh không muốn
đi ngủ ngay mà muốn cùng tôi đi dạo. Chắc anh muốn dành cho Hồ
Tây, cho Hà Nội một đêm trắng, mà theo cảm nhận của tôi lúc đó,
một đêm trắng không lặp lại, để chia tay mãi mãi với Hà Nội. Câu
chuyện cứ thế trải ra bất tận.
Xem ra những hiểu biết của anh về Hà Nội phong phú hơn tôi
rất nhiều, mặc dù cho đến thời điểm đó tôi đã có hơn 31 năm sống ở
Hà Nội và tôi cảm nhận được một điều, sáng tạo nghệ thuật quả là
lao động vô cùng phức tạp và vô cùng vất vả. Dấu chân của người
nghệ sĩ đã nhẫn nại in dấu trên khắp phố phường Hà Nội trong suốt
55 ngày đêm và tâm hồn mênh mông của người nghệ sĩ đã trải ra
theo từng bước chân đi và vương vấn khắp trời thu Hà Nội, để rồi
cảm nhận, tư duy, chắt lọc và tạo nên một ca khúc xao xuyến lòng
người và sống mãi với thời gian.
Bỗng từ một căn nhà ăn gần đấy, ánh đèn bật sáng và hắt ra, anh
chị nuôi bắt đầu chuẩn bị cho bữa sáng. Nhìn đồng hồ đã gần 4 giờ
sáng, Trịnh Công Sơn và tôi trở về phòng và cơn buồn ngủ ập đến.
680