Page 680 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 680
cả nước” nên bài hát về “Hà Nội mùa thu” phải là của tất cả mọi
người Việt Nam, kể cả những người xa xứ. Đó là mùa thu của thiên
nhiên, của ông cha chúng ta từ ngày xưa, của chúng ta ngày nay và
của con cháu chúng ta mãi mãi sau này, một mùa thu bất tận.
- Một điều nữa muốn hỏi Sơn: “Nhớ đến một người để nhớ mọi
người”. Một người có phải là một bóng hồng nào đó không? Ai có
diễm phúc đó vậy? Sơn có thể “bật mí” cho tôi không?
- Anh Ba có cho đó là một bóng hồng không?
- Sao lại không? Đó chắc chắn phải là một cô gái rất xinh đẹp
và duyên dáng, chẳng lẽ một cô gái vô duyên lại có thể gây cho nhạc
sĩ những cảm xúc để có thể sáng tác được một ca khúc hay đến thế
hay sao?
Sơn cười ngất và nói:
- Anh Ba ơi là anh Ba, sao anh lại có thể suy diễn sai lầm đến
thế hả anh Ba? Nếu anh mê một bóng hồng nào đó thì khi nghĩ đến
cô ta, anh sẽ quên hết mọi người và khi anh ngồi cạnh cô ta thì anh
chỉ mong thế giới biến đi hết để không ai quấy rầy hai người. Như
vậy bóng hồng chỉ là một người làm cho trái tim anh thổn thức và
tâm hồn anh cô đơn, làm sao lại có thể đại diện cho mọi người. Sơn
nói xong lại cười rũ rượi, cười đến ho sặc sụa. Tôi nói:
- Nghe Sơn giải thích thì suy diễn của tôi đúng là vớ vẩn thật.
Bây giờ thì tôi hiểu người đó là ai rồi. Nhưng Sơn có thể giải thích
cụ thể cho tôi được không?
- Khi anh Ba gọi điện báo cho Sơn biết anh Sáu mời Sơn cùng
bay ra Hà Nội với anh ấy là một điều bất ngờ, bất ngờ đến ngỡ ngàng
đối với Sơn. Hôm sau Sơn đi cùng xe với anh Ba ra thẳng nơi máy
bay đậu mà không qua bất kỳ một sự kiểm soát nào, Sơn cảm thấy
mình được mọi người yêu mến và hoàn toàn tin tưởng nên khi bước
lên máy bay, Sơn có một cảm giác lâng lâng rất khó tả. Sơn cảm thấy
mọi người đều là người thân của mình, mọi thứ đều là của mình nên
Sơn yêu mến tất cả mọi người và mọi thứ ở trên đời này. Đây là cảm
678