Page 699 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 699
làm rất “Võ Văn Kiệt”. Là một lãnh đạo có những bước đi quyết liệt,
đầy dấu ấn trong đổi mới nhưng bác cũng là một thủ tướng luôn day
dứt trước món nợ quá khứ. Vì lẽ đó mà cho đến lúc bước sang thế
giới bên kia, bác Sáu vẫn nặng lòng với công trình biên soạn Lịch sử
Nam Bộ kháng chiến chưa kịp tổng kết. Một năm trước, khi tôi bày
tỏ đang viết tiểu thuyết Đêm Sài Gòn không ngủ về Mậu Thân 1968,
rất mong có buổi gặp bác để hiểu thêm về chủ trương Tổng công kích -
tổng khởi nghĩa từ cấp lãnh đạo mà năm ấy, bác Sáu là Bí thư Khu
ủy Sài Gòn - Gia Định. Tôi không ngờ chỉ mấy ngày sau, bác gọi tôi
đến biệt thự Lan Anh bên bờ sông Sài Gòn. Đó là ngày 9/4/2007. Đó
cũng là buổi trò chuyện dài nhất mà tôi từng được gặp bác. Suốt một
buổi sáng, bác Sáu nói với tôi nhiều điều chất chứa trong Mậu Thân,
về hùng khí, bi tráng, cả bi kịch lạc quan và cũng không tránh né
những sai lầm cấp chiến lược. Hôm ấy, tôi đã cùng những giọt nước
mắt với bác Sáu khi bác nhắc đến nhiều đồng chí đã hy sinh. Nghe
bác Sáu bày tỏ nhiều tâm tư, kể nhiều chuyện sâu thẳm, tôi mới
hiểu vì sao trong những ngày kỷ niệm, hội thảo Mậu Thân, bác Sáu
không bao giờ có phát biểu chính thức mà luôn lắng nghe người
cùng thời đã từng góp phần làm nên lịch sử Mậu Thân phát biểu,
đọc diễn văn với gương mặt đăm chiêu, đượm buồn, chất đầy nỗi ưu
tư. Hôm ấy, bác gửi cho tôi một quyển sách lịch sử được viết từ một
tác giả nước ngoài, nói: “Cháu hãy đọc quyển sách này. Đây là nguồn
sử liệu khá tốt. Đã đến lúc chúng ta không nên hiểu lịch sử chỉ một
chiều. Chúng ta cần phải có một cái nhìn khách quan để nhìn lại
lịch sử, cả thành công và thất bại. Bác không ngại đưa cho cháu tài
liệu này vì tin vào cái tâm và bản lĩnh của cháu”. Trong tiểu thuyết
Đêm Sài Gòn không ngủ, tôi có một chương dành riêng cho cuộc trò
chuyện với bác Sáu về Mậu Thân 1968. Tôi cứ đinh ninh là sách sẽ
in trong tháng 6 và quyển đầu tiên sẽ gửi đến bác Sáu với lòng tri
ân sâu sắc; bởi lời động viên, sự thông hiểu, chia sẻ của bác đã giúp
tôi có thêm nghị lực xông vào cánh rừng gai góc của quá khứ; bởi bác
Sáu hiểu đó là một công việc khó nhọc mà sách viết ra rồi chưa hẳn
697