Page 719 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 719
Tôi có dịp ngồi ở nhà ông vào mùng một Tết Ất Hợi, cái tết đầu
tiên giao thừa không có pháo nổ, hôm đó có Chủ tịch Quận 3 (Thành
phố Hồ Chí Minh) đến chúc Tết nhà ông. Ông hỏi: “Giao thừa ở
Quận 3 không có tiếng pháo nào phải không?”. Chủ tịch Quận 3 báo
cáo với ông toàn quận không có tiếng pháo nào. Ông cười tươi. Ông
nghĩ về một chủ trương đúng dù khó khăn đến mấy cũng được dân
ủng hộ. Đó là một bài học cần phải học đi học lại nhiều lần. Cùng với
những báo cáo điện về cho ông trên toàn quốc: việc không đốt pháo
vào đêm giao thừa năm 1995 coi như được thực hiện có kết quả cao
nhất. Chỉ có vài vụ vi phạm lẻ tẻ không đáng kể.
Cái vui của ông là dân ta luôn biết nhìn vào lợi ích lớn, lợi ích
đất nước, trong đó có lợi ích chính đáng của họ. Khi họ hiểu ra như
vậy thì bất luận điều gì cũng làm được. Đốt pháo vào đêm giao thừa
là một tập quán đã quá sâu đậm đối với người dân Việt Nam, nó báo
hiệu một thời khắc thiêng liêng của dân tộc, của tổ tiên tụ hội. Nó
như một cành đào ở đất Bắc, cành mai của người dân phương Nam
khi vào Tết. Thiếu tiếng pháo trong đêm giao thừa đối với nhiều
người như một sự mất mát về tinh thần, mất đi một âm thanh báo
hiệu bước chuyển của thời gian. Chỉ có điều cái tập quán lâu đời đó
nó mang lại thiệt hại quá nhiều cho sinh mạng con người, cho môi
trường sống, sức khỏe con người và tiêu tốn quá nhiều tiền của mọi
tầng lớp dân chúng. Thay đổi tập quán đó là cả một cuộc cách mạng.
Phải giải thích minh bạch, thuyết phục và có đạo lý. Một quyết tâm
cao đi kèm theo với một quyết định táo bạo và đầy tâm huyết đó
phải xuất phát từ một con người có khả năng quyết đoán như ông:
đồng chí Võ Văn Kiệt. Có lúc con người ta đã không dễ thay đổi một
vị trí của một cái tủ trong phòng ở, không thể thuyết phục được một
thành viên bé nhỏ trong gia đình khi đã phạm vào một cố tật nào
đó. Thay đổi cả một tập quán hàng trăm, hàng nghìn đời thành gốc
rễ ở một đất nước như nước ta dù sự thay đổi đó đầy đủ lý lẽ, đầy đủ
trăn trở cũng không bao giờ là điều dễ dàng.
717