Page 720 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 720
Ông nhớ lại, khi không còn giữ chức vụ gì trong Đảng và Nhà
nước, ông đến thăm Bạc Liêu và Sóc Trăng cùng với các đồng chí
lãnh đạo tỉnh, dừng lại ở ranh giới hai tỉnh, có mấy chị phụ nữ nông
thôn chưa từng tiếp chuyện với ông bao giờ lại gần chào ông và đưa
ra một đề nghị: Ông là Thủ tướng của dân, trước ông cấm được pháo,
nay chị em tôi đề nghị ông cấm tiếp cái tật “rượu chè” của đám đàn
ông xóm này, họ không làm ăn gì cứ rủ nhau đi nhậu. Ông cười và
nói vui rằng: đây chắc đồ nhậu nhiều, các chị chắc làm món nhậu
ngon nên các ông chồng mới nhậu dữ, tôi thôi làm Thủ tướng rồi.
Bị tố tại trận, Bạc Liêu nói đó là dân Sóc Trăng, còn lãnh đạo Sóc
Trăng nói đó là dân Bạc Liêu.
Đối với ông, nếu tôi chỉ viết một bài báo hoặc một đoạn văn
để nói về một quyết định rất quyết liệt trong những năm làm Thủ
tướng của ông như việc “cấm sản xuất, đốt pháo, nhất là vào đêm
giao thừa” thì tôi nghĩ khó viết, và đối với tôi, tôi không thỏa mãn,
dù quyết định đó của ông đã tạo ra một hiệu lực của quản lý nhà
nước rất lớn ở nước ta.
Đối với tôi, ông là bậc thầy về tấm gương nhiều mặt của đời
sống, nhưng cái gương lớn nhất đối với tôi ở ông là một con người có
một khát vọng sống, khát vọng cách mạng mạnh mẽ, quyết liệt đến
mức mà khi ông đã vào tuổi 80, tôi vẫn thấy mình còn non kém và
nhiều khi “mệt mỏi trước tuổi” trước những việc mà mình cho rằng
có thể bất lực, khó vượt qua. Ông chiến đấu và lãnh đạo ở mảnh đất
Nam Bộ qua suốt hai cuộc chiến tranh ác liệt nhất, không một ngày
ngơi nghỉ, chưa một lúc nào tôi thấy ông mỏi mệt với sự nghiệp mà
ông đeo đuổi. Mỗi lần gặp trắc trở và những điều khó lý giải trong
cuộc sống, tôi lại gặp ông, được ông lý giải về việc này việc khác, về
quan niệm sống của ông và những trải nghiệm trong đời sống của
ông gần một thế kỷ đầy biến động mà ông gắn liền, chia sẻ và nhập
cuộc với nó.
Tôi đã về tận cái làng nhỏ sinh ra ông, chú Sáu Dân, làng Trung
Lương nay là xã Trung Hiệp, huyện Vũng Liêm, tỉnh Vĩnh Long với
718