Page 734 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 734
phía trái Đức Phật Hoàng Trần Nhân Tông nơi chánh điện. Phải
chăng tấm lòng thương dân của ông như đấng từ bi, nên cách nhau
tròn bảy trăm năm mà vẫn còn duyên hạnh ngộ (1308-2008)!
Nhớ buổi sáng năm trước, lúc 9 giờ ngày 11/6, nhằm ngày mùng
8/5 Mậu Tý, là thời điểm “nước quay”, báo hiệu mùa nước nổi ở đồng
bằng sông Cửu Long bắt đầu. Tôi vừa bước xuống xuồng để sang
sông Hậu như thường khi đi thăm ao cá thì được điện thoại của một
vị lão thành cách mạng ở Thành phố Hồ Chí Minh báo tin: “Ông Sáu
vừa mới ra đi”. Mấy ngày sau anh Tô Văn Trường, Viện trưởng Viện
Quy hoạch Thủy lợi Nam Bộ điện nói với tôi là: mấy ngày trước ông
còn điện cho anh, nói là ông bị cảm nhẹ, dặn anh ở Đức chờ vài ngày
ông sang, sẽ cùng đi Hà Lan nghiên cứu, tìm hiểu kinh nghiệm về
lo chống nước biển dâng, do khí hậu biến đổi, tan băng, mà theo dự
báo Việt Nam sẽ bị rất nặng. Tám mươi lăm tuổi mà vẫn ở tư thế
tiến công. Ông ra đi đột ngột vào thời điểm ấy như một người lính
đang trên đường chiến đấu, một anh hùng liệt sĩ. Bây giờ mỗi khi
sang sông, gặp lúc triều cường là tôi nhớ ông da diết! Mà hình như
triều cường ở Biển Đông cũng ngày một cao hơn trước, và Thành phố
Hồ Chí Minh cũng bị ngập nhiều hơn trước!
Sau động đất là dư chấn. Sau cái chết là dư âm. Sau đám tang
của vị “Thủ tướng của nhân dân” là sự sống. Bởi ông sống như người
dân và chết như người lính. Ông tự đặt bí danh thường dùng là Sáu
Dân và đặt tên con là Hiếu Dân. Rõ ràng lý tưởng đời ông từ thuở
thiếu niên cách mạng là vì DÂN. Ông đã hòa quyện vào chiều sâu
của cuộc sống dân dã và lộng bóng hiên ngang của “Người lính già”
canh chừng tai họa cho dân. Ông là vốn quý của đời. Ông không
chết! Như bốn câu kết bài thơ tôi tặng ông 11 năm về trước:
Vẫn là Thủ tướng của nhân dân,
Vẫn là Anh Sáu mọi gia đình.
Lồng lộng bóng soi miền sông nước,
Đời nặng ân tình đất nặng chân.
732