Page 15 - 9786045773079
P. 15

Cụ Kỳ nhìn xa xăm, dưới cặp lông mày bạc                                         Sen thì cứ bảo về quê nội. Những tiếng gọi rất riêng
                 trắng, đôi mắt cụ ánh lên một niềm vui:                                              mà cũng rất chung. Tôi nghe rõ tiếng hát của các
                     - Còn cậu Cung, lúc này người ta kể là cậu cứ                                    em thiếu nhi. Các em đang chuẩn bị cho tết Trung
                 nằm yên mà ngủ. Giấc ngủ của trẻ sơ sinh thật đẹp                                    thu, một Trung thu đầu tiên vắng Bác. Hòa theo
                 lạ kỳ. Nhưng cuộc sống của bà con còn lam lũ, đói                                    tiếng trống ếch dập dình là những tiếng hát quen
                 nghèo, làm thế nào để đáp ứng những đòi hỏi của                                      thuộc: Người “xuất hiện trong ánh sao, xuất hiện đi
                 các bác  đàn ông,  để “mặn” thêm câu chuyện gia                                      cứu dân khổ đau”.
                 đình của các bà, các chị, để xóa đi những lệ làng,
                 phép nước rất đỗi phiền hà. Bà mẹ trẻ cũng mang                                                               Đô Lương, Nghệ An, 1970
                 trong mình những suy nghĩ  ấy. Bà  lại nhìn con.
                 Khuôn mặt của cậu bé mới chào đời sáng đẹp như
                 một vầng trăng.

                     Lời cụ Kía, bà con mình vẫn nhớ. Bữa đó trời
                 trong, nắng đẹp. Gió nồm quạt ánh nắng sung sức
                 của tiết lập hạ vào căn buồng cậu nằm. Ngoài vườn
                 ông ngoại, tiếng chim chuyền cành nghe rộn rã. Các
                 bà, các chị tới, ai cũng đến bên cạnh nhìn thăm, nở
                 những nụ cười vô cùng đôn hậu.
                     - Ấy, cậu Nguyễn Sinh Cung ra đời giữa một
                 vùng quê vất vả, khổ nghèo nhưng hiền hòa, trong
                 sáng như vậy đó anh.
                     Càng vào đoạn kết, lời kể của cụ già làng Chùa
                 càng say sưa, tha thiết.
                     Tôi lại theo cụ đi trở lại trên những nẻo đường
                 bờ ao nước bạc soi bóng những cành mít, những đụn
                 rơm của vùng quê ngoại. Tôi chẳng biết tự bao giờ,

                 không riêng bà con ở đây mà cả khách đến thăm,
                 xuống làng Chùa thì cứ bảo về quê ngoại, lên làng

                                                                  13                                  14
   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20