Page 18 - 9786045773079
P. 18
Bà mẹ đếm từng bước đi của con, lòng lâng lâng:
“Có vàng, vàng chẳng hay phô. Có con, con nói trầm
trồ mẹ nghe”.
Bà trở lại với công việc và dệt vừa được vài con
TIẾNG RU suốt, cậu bé lại đã đến gần. Lần này, cậu bắt mẹ
nhắc lại với mình suốt cả khúc ca. Khi cậu thiu thiu
C ngủ thì với âm thanh dịu dàng của bà, khúc ca đã
hiếc thoi cần mẫn vẫn nhè nhẹ thoăn thoắt. Mỗi
là một lời ru:
lần thoi đi qua về lại, con chim gỗ trên khung
cửi lại gật gù như mừng vì có thêm một sợi tơ vừa Núi Trường Sơn còn thẳm
Bể Đại Hải đang đầy
được kết vào tấm lụa. Khoảng vàng mịn màng trước Vua nước Nam đà theo Tây
mắt cứ dôi dài ra để rồi được cuộn vào, cuộn vào mãi
như một niềm vui thầm kín không dứt. Bà Loan Cho dân tình thậm khổ....
nhìn tấm lụa như ngó vào một mặt gương, trong đó Không khí trong ngôi nhà lá bỗng trở nên
bản thân cũng được hồng hào lên do thành quả của nghiêm trang bởi lời ru oán hờn và sâu thẳm ấy.
đôi bàn tay mình kết dệt. Niềm vui ấy tăng lên gấp - Bé Cung của dì đâu? - Bà An bước vào. Câu
bội khi nghe tiếng gọi, giọng non trong: hỏi thay cho lời chào. Tuy hỏi vậy, bà An đã nhìn
- “Bể Đại Hải đang đầy” rồi câu gì nữa hả mẹ? thấy cậu bé nằm trong võng. Bà cười.
Bà nhìn con mỉm cười sung sướng: “Ồ, con của Bà Loan ngước lên:
mẹ ngoan quá!”. Đôi cánh tay thạo làm đồng và - A! Dì đến. Ngủ ngoan chóng dậy mà chơi với
chăm dệt cửi siết chặt con vào lòng nhưng rồi bà lại dì, con!
vội buông ra. Bà không muốn cầm giữ bước chân - Ấy, nhè nhẹ, để yên cho cháu ngáy! - Nói đoạn,
đang tung tăng và tiếng nói lảnh lót của con mình, bà An ngồi xuống bên chị và mải về chuyện hát
một con chim non mới bắt đầu bay nhảy. Cậu bé phường vải đêm qua.
vẫn ngóng đợi. Hiểu ý con, bà âu yếm: Hai chị em bà Loan thì từ thuở tóc chấm ngang
- Để mẹ bày tiếp, con nhé! vai, sở trường của họ đã khéo bổ sung cho nhau. Cô
Được nhắc lại rõ ràng rành rọt, cậu bé vừa đi chị nhanh ý khéo đặt câu hát nhưng e lệ, kín tiếng.
vừa nhẩm, cứ nhằm hướng nhà bà ngoại mà sang. Cô em thì mạnh dạn trong việc cất lời ca. Khi hai
15 16