Page 59 - 9786045773079
P. 59

Rồi ông nói đùa dí dỏm:                                                             - Dạ, con muốn được biết vài điều về cậu Cung.
                     - Và thưa ngài, “Khơm Công” là “Không cơm”                                          Mẹ lại niềm nở hơn. Tôi thấy trong tiếng nói đã
                 đấy mà!                                                                              rất yếu của mẹ tỏa ra một hơi ấm khó quên:
                     Thế rồi cả hai cùng cười. Cũng vì thế mà tình                                       - Phải, hồi nhỏ cậu Cung cũng đi mót con à. Ở
                 bạn giữa hai cụ thân tình, gắn bó.                                                   làng Sen này thì “thầy cũng mình mà tớ cũng
                     Bà cụ Thọ đưa mắt nhìn ra đồng lúa làng Sen,                                     mình”. Khi đang còn ruộng gặt thì người ta đi mót
                 vẻ đăm chiêu như hồi tưởng lại những tháng năm,                                      của mình nhưng khi đã hết ruộng của nhà rồi thì
                 những mùa cấy gặt đã đi qua trên những cánh đồng                                     mình lại là con mót của người khác. Nhà cậu Cung

                 chua mặn. Giọng cụ càng trầm ngâm:                                                   thì không giống hẳn như thế. Cậu đi mót là vì nhà
                     - Không phải là nhà ông Bảng không có ruộng.                                     thiếu gạo, vì gia đình cậu mới về làng Sen. Bữa đó
                 Ruộng gia đình, ruộng làng cấp cũng đủ cho một                                       trời nắng như thiêu, như đốt. Cậu Cung ta mặt đỏ
                 cuộc sống sung túc, nhưng với ruộng ấy, ai muốn                                      hây hây, mồ hôi tuôn ra như tắm. Tay ôm bó lúa
                 xin cày cũng được. Còn chị em cô Thanh thì tập làm                                   mới mót được, cậu bước lên bờ để đi về. Bỗng phía
                 bất cứ việc gì. Buổi mới về đây, cô Thanh cũng đi                                    bên kia đồng, một em bé cũng trạc tuổi với cậu khóc
                 mót và có lúc cậu Cung cũng đi theo. Về sau, gia                                     òa lên. Em  đó vừa mót lúa, vừa chăn trâu. Cuối
                 đình cũng có mùa đủ, mùa thiếu, cũng cùng bà con                                     buổi, trâu tháo chạy em phải đuổi bắt. Lúc trở lại,
                 xóm giềng trao đổi vay mượn, chẳng có gì là phân                                     món lúa của em lạc vào đâu trong những khóm rạ,
                 biệt giữa nhà học và  nhà cày.  Người giàu và kẻ                                     tìm mãi chẳng thấy. Cậu Cung nhìn người bạn nhỏ
                 nghèo đến đó đều được đối xử như nhau.                                               ấy mãi rồi cậu chạy đến trao cho bạn cả phần lúa

                     Cũng theo sự giới thiệu của bà cụ Thọ, chúng tôi                                 của mình. Về nhà, cô Thanh đem chuyện đó mách
                 đến gặp mẹ Nguyễn Thị Tờng .                                                         với cụ Bảng, cụ xoa đầu cậu Cung mà cười: “Thế là
                                               1
                     Mẹ Tờng hỏi tôi trong hơi thở:                                                   tốt con ạ! Ta ăn ít mà no nhiều”.
                     - Con ở đâu về? Có hỏi gì mẹ không?
                     Trước sự ân cần của mẹ, tôi nghĩ mình phải đi
                 ngay vào chuyện để mẹ chóng được nghỉ ngơi:
                 ___________

                     1. Người hàng xóm thân thiết và về sau là người trông
                 nom nhà cửa cho gia đình cậu Cung.

                                                                  57                                  58
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64