Page 25 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 25

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                                                    ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



                 - Lá cờ làng tặng cha tôi vẫn còn! Các ông giữ tài thật.                        người ta hay mừng mừng tủi tủi. Riêng tôi thì không tủi mà
                 Bác vào gian cuối gần bếp - ở đây đặt một bộ ván bốn                            chỉ  mừng.  Vì  khi  tôi  ra đi,  nước  ta  đang  bị  thực  dân  cai  trị,
             tấm ghép lại. Chiếc bàn con kê sát cửa sổ và chiếc võng                             đồng bào ta đều là những người nô lệ. Nay tôi trở về thì đồng
             đay đã cũ treo chéo hai cột. Cái sập đựng lúa và tủ chè kê                          bào đã là những công dân tự do làm chủ nước nhà.
             sát vách. Cây cột gần đó có treo cây đèn đĩa. Sát đấy là cái                            Quê hương nghĩa nặng tình cao
             án thư bằng tre. Nhìn bộ ván, Bác bảo:                                                  Năm mươi năm ấy biết bao nhiêu tình.
                 - So với trước, bộ ván này bị cưa ngắn đi rồi.                                                                *
                 Hai lần về thăm quê, lần nào Bác cũng lẳng lặng đi lên                                                      *     *
             đi xuống ba gian nhà lá. Quá khứ, những kỷ niệm thân
                                                                                                     Bác  ra  đời  ở  làng  Hoàng  Trù,  lên  năm  tuổi  đã  phải
             thương đang làm Bác bồn chồn. Những người có mặt lúc
                                                                                                 theo bố mẹ cùng anh trai vào Huế. Đến ngày mẹ qua đời,
             đó cũng chìm lắng trong tâm trạng của Bác. Kỷ vật như
                                                                                                 Bác mười một tuổi theo cha trở về quê và sống tuổi thiếu
             thiêng  liêng  hơn.  Tất  cả  không  còn  là  tre,  là  gỗ,  là  vật
                                                                                                 niên tại làng Sen được 5 năm.
             dụng mà là bóng dáng của cả một gia đình, mọi cái thấm                                  Ông Sắc sau khi đỗ Phó bảng đã lấy cớ cần chữa bệnh
             đượm tâm hồn, tình cảm gắn bó ruột thịt với Bác, làm xúc                            để chậm nhậm chức, nấn ná lại quê được 5 năm (1901 -

             động lòng người.                                                                    1906). Ông rất quan tâm đến việc học của con cái. Ông cho
                 Bác  đó,  ông  già  giản  dị  như mọi  người  già,  gần  gũi                    con trai tới học với cử nhân Vương Thúc Quý - con ông tú
             như mọi bậc ông, bậc cha, thân mật chuyện trò việc làng                             tài Vương Thúc Mậu, lãnh tụ Cần Vương chống Pháp ở
             việc nước, những nỗi quan tâm của mọi gia đình. Vị Chủ                              vùng núi Chung.
             tịch nước đã hóa thân thành một người làng thân thiết của                               Ông đã từng viết lên xà nhà mấy chữ: "Vật dĩ quan gia,
             cả già, trẻ, gái, trai.                                                             vi ngô phong dạng" (Đừng lấy phong cách nhà quan  làm
                 Bác  đó,  đang  nhắc  lại  từng  kỷ  niệm  thời  thơ  ấu  với                   phong cách nhà mình), để răn dạy con.
             bạn bè.                                                                                 Là  một  đại  khoa,  nhưng  làm  quan  với  ông  là  đem
                 Bác  đó,  niềm  tin,  lòng  hy  vọng  của  mỗi  người,  của                     thân làm nô lệ.
             mọi người, của bạn bè gần xa. Bằng giọng làng Sen thân                                  Còn được lưu lại quê, ông Sinh Sắc không để lỡ dịp.
             thuộc, Bác nói:                                                                     Ông đi Võ Liệt theo lời mời của nhân dân trên đó lên mở
                 - Tôi xa quê hương, xa các cụ, các mẹ, các chú như vậy là                       trường, dạy học và ông luôn nhắc: Việc học là cần để hiểu
             đã năm mươi ba năm. Thường tình đi xa như vậy khi trở về,                           đạo lý làm người. Không nên chỉ học để làm quan.


                                                                      23                           24
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30