Page 78 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 78

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                       ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 kể cho tôi nghe vô số chuyện, nói đến người da đen, người   đầu, mở to đôi mắt, há miệng gãi tai. Và ông bật lên như
 Ả Rập, nói đến xứ Tênêripho, xứ Lixbon, đến những con   một cái lò xo và kêu:
 vẹt... Anh cũng cho biết là người nấu bếp trên tàu cũng là   "Hồ Chủ tịch! Hồ Chủ tịch của chúng ta! Adiđà Phật!
 một đồng hương tên là Bốn....   Nhưng làm sao anh biết? Anh nói thật đấy chứ? Ờ, ơ, lạ
 Không để cho anh Dân nói hết câu, tôi hỏi: "Ông có   quá nhỉ Hồ Chủ tịch là anh Ba ấy ngày xưa. Hay quá nhỉ!
 biết ông Bốn ấy không?".   Tôi sẽ kể điều đó cho bà nhà tôi nghe, cho các cháu nghe.
 - Có, tôi biết. Tôi biết chắc chắn anh ta là một người   Chúng  nó  sẽ  mừng  biết  mấy!  Cha  của  chúng  nó  được
 ngớ ngẩn, có khi như là một người điên. Về già, anh ta trở   quen biết cụ Hồ ngày xưa...".
 nên  khôn  ngoan  hơn.  Anh  ta  làm  việc  như một  con  bò.
                 Tôi lại tìm đến ông Bốn. Tính tình ông Bốn hoàn toàn
 Anh ta lĩnh được rất nhiều tiền. Nhưng mỗi lần tàu cập
             khác với ông Dân, và cũng không giống như anh Bốn trai
 bến, anh ta tiêu xài trong hai, ba ngày thì hết sạch số tiền
             trẻ mà ông Dân đã nói. Đây là một ông già hơn sáu mươi
 kiếm được trong hai ba tháng. Chả bài bạc gì. Anh ta chỉ
             tuổi,  hiền  lành.  Với  một  giọng  nhè  nhẹ,  ông  kể  lại  đời
 thích đi theo gái. Anh ta xấu như con quỷ. Nhưng anh ta
             mình cho tôi nghe và nói những mối quan hệ giữa ông với
 bắt  nhân  tình  với  cô  gái  nhảy...  Và  khi  nào  hết  xu,  chị
             anh Ba hồi ấy. Ông nói:
 chàng đuổi anh ra cửa.
                 "Lúc còn trẻ, tôi đi vòng quanh thế giới làm nghề nấu
 - Bây giờ anh ấy ở đâu?
             bếp  trên  tàu.  Tôi  kiếm  được  rất  nhiều  tiền.  Nhưng  tôi
 -  Ông  đến  Quỳnh  Lâm  và  hỏi  Bốn  Sẹo  thì  ở  đấy  ai
             không gửi một xu nhỏ về cho gia đình. Tôi chạy theo một
 cũng biết. Bây giờ anh ta đã khôn ngoan hơn và được mọi
             cô gái nhảy, có bao nhiêu nướng hết.
 người mến.
                 Tôi đi nhiều, nhưng tôi không thấy gì, không học gì.
 Để kết luận một cuộc phỏng vấn của tôi, tôi hỏi ông Dân:
             Tôi  hoàn  toàn  dốt  đặc,  không  biết  đọc,  chẳng  biết  viết.
 - Ông có biết anh Ba hiện nay thế nào không?
 - Không, tôi rất tiếc là không biết.   Một lần đi trên một chiếc tàu nhỏ chở hàng, tôi có người
 - Ông có muốn tôi nói cho ông biết không?   bạn là một đồng hương trẻ tuổi, tên là Ba. Sau những giờ
 - Còn gì bằng nữa!   làm việc, anh Ba viết và đọc sách. Chính anh đã khuyên
 - Ông quay lại xem, anh Ba ấy đây kìa. Tôi  vừa nói   tôi  học  chữ  quốc  ngữ.  Anh  Ba  có  một  lối  thuyết  phục

 vừa  chỉ  chân  dung  Hồ  Chủ  tịch  treo  trên  bàn  thờ  giữa   người rất giỏi. Nhờ những lời khuyên bảo và sự giúp đỡ
 những  bình  hoa,  bình  hương,  đèn  nến.  Ông  Dân  quay   của anh Ba, tôi trở nên một người khác.

    75        76
   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82   83