Page 955 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 955
cần một chính sách thuộc địa, bởi ngày nay không thể có sự tách biệt giữa thuộc
1
địa và chính quốc, giữa vô sản ở nơi này và vô sản ở nơi kia” . Điều đó có nghĩa,
muốn cứu nước giải phóng dân tộc, không thể trông chờ vào lòng tốt của chủ
nghĩa đế quốc, hay nhờ đế quốc này đánh đuổi đế quốc kia, mà “muốn được giải
phóng, các dân tộc chỉ có thể trông cậy vào mình, trông cậy vào lực lượng của
2
bản thân mình” , và đoàn kết mọi người bị bóc lột thuộc mọi màu da khác nhau
để tạo nên một phong trào rộng lớn đánh đổ những kẻ áp bức.
Lấy lợi ích của Tổ quốc và nhân dân làm cơ sở để tìm đường
Lòng yêu nước thương dân, thương những thân phận con người của dân tộc
mình bị chà đạp dưới gót dày của thực dân, và khát vọng đưa dân tộc tới tự do
độc lập, đưa nhân tới hạnh phúc để họ được sống một cuộc đời chân chính là
động lực thúc đẩy, là nhân tố chi phối toàn bộ quá trình tìm đường cứu nước của
Hồ Chí Minh. Nếu đi theo con đường cách mạng của phương Tây, không phải là
hoàn toàn không thể tương thích được gì với Việt Nam, vì trình độ phát triển của
Việt Nam vẫn chưa đạt đến tầm của họ, nhờ những ưu việt về chính trị, kinh tế,
quân sự các nước tư bản vẫn duy trì được sự thống trị trên toàn cầu. Nhưng với
Hồ Chí Minh, vấn đề không chỉ là giành độc lập cho đất nước, mà còn phải gắn
liền với nó là tự do, hạnh phúc của nhân dân. Độc lập cho dân tộc cũng phải là
độc lập hoàn toàn chứ không phải là độc lập giả hiệu.
Vì vậy, Hồ Chí Minh đã so sánh để lựa chọn con đường, cách làm nào thực
sự mang lại độc lập cho dân tộc và giải phóng được nhân dân mình. Dù phương
Tây phát triển như vậy, dù ở đó có những đế quốc mặt trời không bào giờ lặn,
nhưng trong xã hội lại tồn tại đầy rẫy bất công, nhân dân là vẫn bị bóc lột chà
đạp. Trong khi đó, về mặt đối ngoại thì chúng duy trì một chính sách hết sức
phản động, không trừ một thủ đoạn nào để có thể khắc chế, làm suy yếu đối thủ
theo kiểu đối thủ “cá lớn nuốt cá bé”. Không những vậy, họ còn không ngừng
xâm chiếm thuộc địa, nô dịch tất cả các dân tộc nhược tiểu, đàn áp họ dưới sức
mạnh của nòng súng và lưỡi lê, hủy hoại nòi giống của họ bằng “chính sách ngu
dân”, thuốc phiện và rượu cồn. Nó chẳng khác gì một chế độ nô lệ hiện đại. Sự
phồn hoa nơi ở những thành phố không che dấu được sự bất công trong xã hội
chính quốc và những xấu xa được thực hiện ở các xứ thuộc địa. Vì vậy, không
thể đi theo con đường cách mạng tư sản, không thể xây dựng chế độ tư bản trên
đất nước của mình. Với Hồ Chí Minh, chỉ có chế độ nào thực sự thỏa mãn được
hai vấn đề lớn là độc lập cho dân tộc, tự do và hạnh phúc cho nhân dân thì mới
là con đường phải đi và phải theo. Điều đó đã dẫn Người đến với Cách mạng
Tháng Mười Nga, chủ nghĩa Mác-Lênin và đến với con đường cách mạng vô
sản. Vì trong thời đại ngày nay “Muốn cứu nước và giải phóng dân tộc không có
__________
1. Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t. 1, tr. 33.
2. Trần Dân Tiên, Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch, Sđd, tr. 43.
953