Page 213 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 213
những lời Bác dặn trước kia và cái hộp thuốc lá
Bác cho để đựng kim chỉ. Tôi nói với Bác:
- Thưa Bác, nghe lời Bác dạy, cháu đi học sư
phạm rồi về nước dạy học, cái hộp Bác cho để
đựng kim chỉ, cháu vẫn còn giữ.
NGHỀ THẦY GIÁO RẤT QUAN TRỌNG,
Tôi định nói rất dài nhưng cổ cứ nghẹn lại
RẤT VẺ VANG
không thể nào nói được nữa.
Bác hỏi tôi bây giờ đã biết khâu vá giỏi chưa và
dặn tôi đã là cô giáo thì không phải chỉ có mình Một buổi sáng mùa thu năm 1946, giữa Thủ đô
biết mà còn phải dạy cho học trò biết nữa. Hà Nội rợp bóng cờ sao, Bác Hồ đến thăm trường
Bác vuốt má cháu bé, con tôi, rồi nói tiếp: tôi, một trường nữ sinh duy nhất ở Thủ đô.
- Vừa dạy học, vừa nuôi con, như thế này là Tôi quên sao được gương mặt hiền từ và giọng
giỏi, Bác khen, nhưng phải cố gắng hơn nữa. nói ấm áp của Bác. Tôi quên sao được giờ học
Mười ngày sau, Phủ Chủ tịch gửi ra cho tôi bức tiếng Anh của lớp tôi, mà Bác đã vào dự. Tôi
ảnh Bác đang âu yếm vuốt má cháu bé con tôi. Đó được cô giáo gọi lên đọc bài. Không hiểu vì vui
là tấm ảnh quý nhất của cả đời tôi. Hình ảnh đó sướng, cảm động hay vì quá mất bình tĩnh, tôi đã
mãi mãi ở trong con tim khối óc của mẹ con tôi... phát âm sai một vài chỗ. Thế rồi Bác từ từ đi lại
phía tôi. Tự nhiên như một bà mẹ hiền âu yếm
Nguồn: Bác Hồ sống mãi với chúng ta,
dạy con tập nói những tiếng nói bập bẹ đầu tiên,
Nxb. Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2005.
Bác đứng sát bên tôi đọc mẫu và nhẹ nhàng uốn
nắn cho tôi đọc từng chữ một: “Hao-dơ” (house là
cái nhà) cháu chú ý chữ “S”, là như chữ d trong
tiếng Việt.
Tôi ngoan ngoãn đọc lại “hao-dơ” và Bác động
viên ngay:
- Thế, cháu đọc thế mới đúng. Cháu đọc từ
tiếp theo.
- “mân-th” (month là tháng).
211 212