Page 160 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 160
Và Người băn khoăn đặt cuốn Nhật ký trong khác biệt mọi người ở chỗ, bất cứ lúc nào và gặp
tù lên chiếc đi văng phía sau. bất cứ việc gì là bắt tay vào đấy, bao giờ chúng ta
Tôi bất giác mỉm cười về sự hăng hái đột ngột cũng có chủ định trước: ta làm cái này để làm gì
mà đồng chí Hồ Chí Minh cứ thuyết phục tôi rằng nào. Dù việc gì đi nữa: tôi làm thơ ư, tổ chức đình
Người không phải là nhà thơ, làm như tôi chưa hề công ư, hay bây giờ tổ chức thi đua xã hội chủ
đọc thơ Người hoặc không nhớ những vần thơ ấy. nghĩa... Việc gì cũng vậy!
- Sao đồng chí lại cười? - Đồng chí Hồ Chí Minh Trong khi đó thì khi tôi viết những bài thơ trong
hỏi tôi. tù, tôi làm việc đó vì cái gì? Chỉ là để thời gian qua
- Ấy tôi vừa chợt nhớ những vần thơ khác nhau nhanh, để xóa buồn đau. Và hơn thế nữa, - đồng
của một đồng chí, cứ khước từ danh dự nhà thơ: chí Hồ Chí Minh vui vẻ nhìn tất cả chúng tôi bằng
Phương Đông màu trắng chuyển sang hồng, cặp mắt ngời ngợi tỏa sáng của mình - tôi, tất
Bóng tối đêm tàn, quét sạch không. nhiên, không thể nào lại ngờ rằng trên cơ sở
những bài thơ này bao giờ người ta lại đưa tôi vào
Hơi ấm bao la trùm vũ trụ,
Người đi, thi hứng bỗng thêm nồng. hàng các nhà thơ! Không, nếu như quả thực tôi là
nhà thơ, hẳn hoi đã không thể sống mà không
- Những câu thơ thật hay! - Đồng chí Hồ Chí sáng tác; là các nhà văn chuyên nghiệp, các đồng
Minh tuy cũng mỉm cười đáp lại tôi, nhưng vẫn chí hẳn biết rõ điều đó. Còn tôi, như các đồng chí
nhất quyết phủ nhận: thấy đấy, tôi có thể sống thoải mái không cần phải
- Tuy nhiên đồng chí vẫn không đúng đâu. làm thơ. Và trước khi ở tù cũng như sau khi ra tù
Không đúng là vì thế này. Đồng chí thử nghĩ xem, tôi đã sống, không làm thơ!
tôi làm những bài thơ ấy để làm gì? Chỉ vì lý do là Cuộc trò chuyện với đồng chí Hồ Chí Minh thật
ở trong tù tôi không thể làm khác. Họ tước đoạt thoải mái, như thể anh đã quen biết Người từ lâu
của tôi tất cả... Và buồn... Đồng chí có đồng ý với rồi. Từ thơ ca, câu chuyện chuyển sang các đề tài
tôi không? của văn học nói chung.
Tôi im lặng. Nhân tiện phải nói là đồng chí Hồ Chí Minh
- Thôi được. Nếu như tôi không thuyết phục bắt từng người chúng tôi phải hứa rằng thế nào
được đồng chí như một nhà thơ, thì tôi cố thuyết chúng tôi cũng phải viết về Việt Nam.
phục như một người cộng sản với một người cộng - Thì hôm nay là ngày cuối cùng của các đồng
sản. Như tôi hiểu, những người cộng sản chúng ta, chí ở đất nước chúng tôi, có đúng không? Nghĩa là,
157 158