Page 87 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 87
Phần thứ nhất: NHỮNG VẤN ĐỀ CHUNG
Hơn 80 năm hoạt động cách mạng, từ người thanh niên yêu nước đến
giữ các trọng trách trong Đảng, Quân đội, Chính phủ, là đại biểu Quốc hội
từ khoá I đến khoá VII, Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã mang hết tâm sức ra
phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân qua các thời kỳ cách mạng của dân tộc:
đấu tranh giành độc lập (1930-1945); kháng chiến chống xâm lược (1945-1975);
xây dựng và bảo vệ Tổ quốc (từ năm 1975 đến những tháng năm cuối cuộc
đời). Đầu năm 1980, Đại tướng thôi giữ chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, giữ
chức Phó Thủ tướng Thường trực Chính phủ. Từ tháng 4/1981 đến tháng
12/1986, đồng chí làm Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng và được Đại hội đại
biểu toàn quốc lần thứ VI của Đảng (12/1986) bầu vào Ban Chấp hành
Trung ương, tiếp tục làm Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng. Sau Đại hội lần
thứ VII của Đảng, Đại tướng Võ Nguyên Giáp được Đảng, Nhà nước, quân
đội cho nghỉ theo chế độ.
Về với cuộc sống đời thường nhưng Đại tướng vẫn không ngừng nghĩ đến
việc dân, việc nước. Theo ý nguyện của Đại tướng, lãnh đạo Bộ Quốc phòng
vẫn duy trì một Văn phòng làm việc ngay tại tư dinh của Đại tướng. Đây là
một điều đặc biệt, ngoại lệ. Điều này thể hiện sự kính trọng của Đảng,
Nhà nước, quân đội đối với những công lao đóng góp và uy tín cao ở trong
nước và trên thế giới của Đại tướng. Văn phòng giúp việc Đại tướng hoạt
động thường xuyên, hiệu quả, trở thành cầu nối liên lạc, chuyển tải những ý
kiến đóng góp, tư vấn của Đại tướng đến các cơ quan Trung ương, địa
phương và là nơi thu xếp các cuộc gặp gỡ của Đại tướng với các tầng lớp
nhân dân cả nước, bạn bè quốc tế. Cổng số nhà 30 phố Hoàng Diệu, nơi ở của
Đại tướng và gia đình, luôn rộng mở đối với tất cả người dân, từ các cựu
chiến binh, doanh nhân, các nhà khoa học, bác sĩ, giáo viên, công nhân, đồng
bào các dân tộc, các cháu thanh thiếu niên, học sinh, sinh viên... cho đến các
đoàn khách quốc tế, kể cả các tướng lĩnh, chính khách của các nước trước
đây từng đem quân xâm lược Việt Nam. Không có một khoảng cách nào
trong những cuộc tiếp xúc, gặp gỡ đó. Mặc dù tuổi ngày càng cao, sức khoẻ
ngày càng yếu, nhưng Đại tướng (thông qua Văn phòng) không từ chối và để
lỡ hẹn một cuộc tiếp xúc nào và trong các cuộc gặp gỡ đó, cái luôn luôn thiếu
đó là thời gian. Ai ai cũng muốn được nhìn thấy, được nghe, được bắt tay,
được chụp ảnh với con người huyền thoại đó, hoàn toàn không phải với sự tò
mò, muốn thể hiện, mà là với sự ngưỡng mộ và kính trọng thực sự.
85