Page 147 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 147

Sau trận đánh, nhìn thi thể chẳng còn nguyên                                     Chính trị viên Huyễn về với con cái tại Cà Mau.
                 vẹn của người đồng đội, những ngón tay anh nắm                                       Thuyền phó Nguyễn Tiến Hai ở Quảng Ngãi. Anh
                 chặt lại, chắc vì phải chịu đựng đau đớn, chúng tôi                                  tham gia Ban chấp hành Hội cựu chiến binh Sơn
                 đều ứa nước mắt...                                                                   Tịnh. Lưu Minh Nhật mở quán tại  Đồ Sơn, Hải
                     Chúng tôi đưa Loan về nơi yên nghỉ cuối cùng ở                                   Phòng... Trở lại  đời thường, mỗi người tìm cho
                 rừng đước Cà Mau... Thấm thoắt đã hơn 30 năm rồi...                                  mình một kiểu  để kiếm sống. Chỉ còn một chân,
                     Tàu 69 có 16 người, còn lại mười anh em,                                         tôi vẫn gắng  đi cày,  đi bừa. Gắn với  đất từ nhỏ,
                 trong đó có sáu người bị thương. Lực lượng mỏng,                                     quen rồi. Và giúp vợ nuôi lợn. Hơn chục năm băm
                 sợ tàu rơi  vào tay giặc, chúng tôi cho chuyển từ                                    rau, nấu cám, tôi góp nhặt được chừng triệu bạc.
                 sông Lũng (thuộc Năm Căn) lên thượng nguồn                                           Năm ngoái lại có thêm hai triệu tiền huân chương.
                 sông Ông  Định, tận huyện Duyên Hải. Con tàu                                         Ở nông  thôn,  được ngần  ấy vốn là nhiều. Vợ tôi
                 kềnh càng, lúc vượt cạn qua  đoạn rạch hẹp, lúc                                      mừng lắm. Một tối, nằm cạnh tôi, mụ bảo: “Em
                 vòng lượn trên sông Cả Chồn quanh co. Nhiều                                          kiểm đi kiểm lại rồi, nhà mình đã có đến ba triệu
                 đoạn, anh em phải lội bộ hai bên bờ  để  đẩy,  để                                    mốt”... Tôi nói: “Mình này, số tiền ấy, tôi tính”...
                 kéo. Tàu nặng, sức người có hạn, con tàu  nhích                                      Vợ tôi xoay lưng lại: “Anh  định gửi tiết kiệm à?
                 từng  đoạn, từng  đoạn... Nhưng sông  Ông  Định                                      Theo em thì nên sửa cái nhà. Nhà mình nát quá
                 cũng chẳng được yên ổn. Vậy là lại kéo tàu đi... Đi                                  rồi. Con cái đã lớn, cũng để chúng sĩ diện khi bạn
                 đến rạch Xẻo Già... Tình cảm của anh em chúng                                        bè  đến chơi”. Tôi im  lặng. Một  đời tần tảo, dè
                 tôi đối với con tàu thật lớn, vậy mà sau này, khi                                    kiệm, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, đủ ăn đã
                 tôi có  điều kiện quay lại, nó  đã bị chôn chìm                                      là may, nay có được vài ba triệu trong tay, với vợ
                 nghỉm dưới biển sâu... Buồn!...                                                      tôi là một niềm vui lớn, một tài sản lớn. Do vậy tôi
                     - Cuộc sống của anh bây giờ thế nào, anh Hồ? -                                   chưa dám nói ra ý  định của mình... Nhưng thấy
                 Tôi lái qua chuyện khác.                                                             tôi trằn trọc, hình như nhà tôi hiểu. Một hồi lâu
                     - Sau chiến tranh, tôi trở về quê. Quê tôi ở Nam                                 lâu, vợ tôi nói: “Em biết anh muốn dùng số tiền ấy
                 Định. Khi đi là anh nông dân. Nay trở về lại làm                                     vào việc gì rồi”. Tôi nhổm dậy: “Ý em thế nào?”.
                 anh nông dân. Nông dân chỉ biết bám vào đất để                                       “Em đồng ý. Tiền cũng quý, nhưng tình  còn quý
                 sống. Biết yêu đất thì đất chẳng phụ. Anh em thủy                                    hơn. Anh cứ dùng tiền mà vào đó thăm mộ đồng
                 thủ hồi đó cũng mỗi người tản một nơi. Phần lớn trở                                  đội. Em biết lâu nay anh bứt rứt vì chuyện ấy...
                 lại quê nhà. Thuyền trưởng Phước sống ở Cần Thơ.                                     Có điều kiện thì nên thực hiện. Nếu cái tâm mình


                                                                 145                                  146
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152