Page 149 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 149

được thanh thản, ba triệu bạc  đâu có  đắt”. Quả                                     Khi tôi hỏi  điều  ấy, người quản trang  đáp: “Lâu
                 lâu nay tôi đã muốn vào Cà Mau một chuyến để                                         quá rồi, gỗ thì mục, biển thì xói vô, đất lở, rừng lở.
                 thăm lại bến xưa, thăm lại con tàu và thăm mộ                                        Địa hình đâu còn như xưa”... Tôi lặng người. Anh
                 chí đồng đội, nhưng kinh tế eo hẹp quá. Nay được                                     Hấn ơi, anh Dĩ ơi, anh Thập ơi, Loan ơi, ai nằm
                 lời, thật mừng. Tôi choàng tay ôm ngang người vợ,                                    mộ nào thì ới to lên một tiếng! Gọi to lên như ngày
                 biểu lộ sự biết ơn... Hôm sau, tôi lên đường. Đi tàu,                                nào chúng mình vẫn hò nhau đi săn tàu địch trên
                 đi xe, đi xuồng, cuối cùng, từ Năm Căn, tôi cũng                                     kênh... Phan Hải Hồ lính báo vụ tàu 69, người
                 tới được Rạch Gốc. Cảnh vật vừa lạ, vừa quen. Cửa                                    được vào  đảng chính  thức trên  boong trong cái
                 Vàm Lũng kia, vẫn ầm ào sóng và gió. Rừng đước                                       đêm tàu chúng mình bị địch quây ngoài cửa vàm,
                 hai bên sông  đã bị phá  để làm  vuông tôm. Tôi                                      từ ngoài Bắc lặn lội vào thăm các anh đây... Sao
                 ngược lên rạch Xẻo Già, đi về phía có con tàu 69...                                  các anh lại không có danh, không có quê thế này?
                 Nhưng nơi đó mênh mông nước. Người lái xuồng                                         Sống, các anh đi “tàu không số”, thác rồi lại nằm
                 đưa tôi đi, giải thích: “Nó chìm đã hơn mấy tháng                                    trong mộ chẳng có tên... Trớ trêu quá! Từ bên kia
                 nay..., chắc năm tới thì chìm hẳn”. Tôi nhìn ra,                                     đại dương, người ta còn phái người qua đây, nhặt
                                                                                                      nhạnh từng mẩu xương  đốt tay,  để tìm ra tông
                 cách bờ vài ba trăm mét, trên mặt nước, nhô lên                                      tích, tên họ người chết kia mà... Chẳng nhẽ cứ
                 một cọc sắt không quá gang tay. Tôi đã nhận ra                                       cắm lên mộ đồng đội hai chữ “vô danh” là coi như
                 vật quen thuộc. Trời ơi, sao cái cột ăng ten tàu 69                                  bằng lòng về trách nhiệm ư?
                 nhô lên  lại giống như cánh tay người chết  đuối,                                        Anh Hồ xúc  động. Tôi vội rót cốc nước  đưa
                 đang cố nhoai ra cầu cứu đến vậy! Tôi lặng phắc,                                     anh, an ủi:
                 mặc cho gió và nước phả tới, hất tung lên người...                                       - Chiến tranh mà, anh. Vừa rồi nhân  đi
                 Vĩnh biệt mày, tàu ơi!...                                                            Quảng Trị, tôi có  ghé  vào Nghĩa trang  Đường 9.
                     Tôi muốn tới thăm mộ chí đồng đội, người lái                                     Nơi đây có một vạn đồng đội chúng ta yên nghỉ,
                 xuồng lắc  đầu: “Mộ mấy  ảnh,  cái thì bị cuốn ra                                    nhưng chỉ 3.227 ngôi mộ (nghĩa là chưa đầy một
                 biển, cái thì đã được quy tập về nghĩa trang. Muốn                                   phần ba) được xác định đầy đủ họ tên, quê quán,
                 thăm, tới đó”. Tôi lại lóc cóc đi. Nhờ sự giúp đỡ của                                số còn lại là “mộ chưa rõ tên”. Ngày nào cũng có
                 người quản trang, tôi tìm được mộ của bốn đồng                                       bà con từ ngoài Bắc vào để tìm mộ chí người thân.
                 đội tàu 69. Nhưng buồn biết chừng nào, họ đều “vô                                        - Cuộc chiến này... mất mát nhiều quá!
                 danh”. Sao lại “vô danh” chứ? Khi chúng tôi chôn cất,                                    - Rồi dịp  ấy, các anh cứ kẹt mãi trong rừng
                 có bia mộ bằng cây rừng, có sơ đồ mộ chí cơ mà...                                    đước cho đến Hòa bình? - Tôi lại hỏi.


                                                                 147                                  148
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154