Page 29 - http://tvs.vsl.vn/trienlam
P. 29

ban  sự  thưởng  phạt.  Sự  thưởng  phạt  làm  nên                                  thương. Lòng nhân là không vụ lợi. Lòng nhân ấy
                  “phúc” mà con cháu mỗi gia đình được hưởng.                                         được đền đáp, được phúc về sau.
                     Nếu gạt ông Trời ra một bên thì rõ ràng đây là                                     Người Việt Nam quan niệm, muốn cho gia đình
                  một cách hiểu vừa mang tính tâm linh mà cũng                                        có phúc, điều quan trọng là người của thế hệ trước
                  rất  khoa  học  của  người  bình  dân.  Mọi  việc  con                              phải  biết  tu  dưỡng,  phải  biết  làm  việc,  ăn  ở  thế
                  người  làm  đều  đưa  đến  một  kết  quả  nhất  định.                               nào để lưu lại kết quả cho thế hệ sau. Con người
                  Kết quả có thể thấy ngay tức khắc, có thể sau này                                   Việt Nam không cốt sống cho mình, cho hiện tại,
                  nhưng  nhất  định  phải  có  kết  quả.  Phúc  phận,                                 mà sống cho con cháu, cho tương lai. Người Việt
                  chính là kết quả ấy mà thôi.                                                        Nam xưa, sinh con, dạy dỗ con, còn lo cả việc cửa
                     Muốn  có  phúc,  con  người  phải  ăn  ở  nhân  đức.                             nhà cho con cái đến tuổi trưởng thành. Họ dựng
                  Lòng nhân ái là điều duy nhất mà người Việt Nam                                     nhà,  không  phải  chỉ  để  thỏa  mãn  nhu  cầu  ăn  ở
                  từ người bình dân hướng theo để tu dưỡng mình.                                      hiện tại của mình, mà còn để cái nhà ấy cho con
                     Người  Việt  Nam  còn  quan  niệm  chữ  nhân,                                    cháu về sau. Không để được nhà thì phải để được
                  không chỉ để đối đãi với con người, mà còn với cả                                   đất. Người xưa có quan niệm phải sống cho tương
                  loài vật. Có lòng nhân với loài vật cũng có thể có                                  lai, sống là phải để lại cái gì, mức cao là để tiếng
                  được phúc, mà là cái phúc rất lớn.                                                  tốt cho mình, mức thấp là để bảo đảm sự tồn tại
                     Một giai thoại kể về người học trò nghèo vì có                                   cho  con  cháu.  Cả  hai  mức  ấy  đều  quy  vào  một
                  công cứu được hàng nghìn con kiến nên việc làm                                      điều,  người  ta  gọi  là  phúc  ấm  tổ  tiên.  Cha  ông
                  này đã thấu đến trời, anh học trò đi thi đỗ, mà lại                                 phải làm thế nào để tạo nên phúc ấm ấy. Đây là
                  đỗ  cao,  được  bổ  đi làm  quan,  chỉ  bởi  vì  một  lần,                          quan niệm rất sâu sắc của người Việt Nam. Người
                  anh đứng bên bờ ao, nhìn cây cỏ, thấy một đoàn                                      ta  tin  rằng,  ngày  nay,  con  cháu  làm  nên  hay
                  kiến  đang  bò  loanh  quanh  bãi  khe,  không  sao                                 không, là có phần ảnh hưởng của ông bà, cha mẹ.
                  sang được bờ bên kia. Tiện tay anh liền bẻ một                                      Kể cả những trường hợp đột xuất, có những người
                  cái que dài bắc ngang cái khe nhỏ, rồi nhìn cả đàn                                  con lỗi lạc, có thành tích lớn lao mà lúc nhỏ bị mồ
                  kiến  lũ  lượt  bám  lên  cái  que  để  sang  bờ.  Chỉ  có                          côi  sớm,  cũng  vẫn  được  quy  là  nhờ  phúc  ấm  từ
                  vậy,  ngờ  đâu  anh  đã  cứu  được  hàng  ngàn  sinh                                nhiều đời trước. Những đứa con tự phụ, phủ nhận
                  mệnh đến chỗ an toàn, và được đền đáp vì sự gia                                     tác dụng vô hình ấy của tổ tiên, không được xem
                  ơn tình cờ ấy.  Rõ ràng đây là một giai thoại bịa                                   là người có đức, và hãy xem chừng những thế hệ
                  đặt  với  dụng  ý,  lòng  nhân  xuất  phát  từ  tình                                về sau của họ.


                                                                  27                                  28
   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34