Page 410 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 410

Trước khi đi Hải Phòng, Đờlát yêu cầu Đờ La Tua báo cáo kế
                           hoạch phòng thủ Hà Nội. Không nên coi thường tin tức nói rằng
                           quân Việt đang uy hiếp thành phố.
                               Ngay  từ những ngày  đầu  đến  Đông Dương, một nét nổi bật
                           trong phong cách của Đờlát mà người ta sớm nhận thấy là ông ta
                           đặc biệt quan tâm đến đội ngũ ký giả luôn bám sát Tổng Chỉ huy.

                           Qua từng việc làm của Đờlát, các nhà báo Pháp, Việt và nước ngoài -
                           nhất là Mỹ - đã rút ra một kết luận mang tính bao quát và rất
                           đúng với nếp suy nghĩ và hành động của ông ta: Trong sự nghiệp ở
                           cái xứ Đông Dương này, Tổng Chỉ huy Đờlát cần một đội quân viễn
                           chinh cuồng tín, bị mê hoặc, đồng thời cũng cần một đội ngũ các
                           nhà báo đông đảo chịu khuất phục, tức là chịu uốn cong ngòi bút
                           viết theo những điều mà Tổng Chỉ huy muốn. Ông ta đã từng công

                           khai đề cao giới báo chí bằng câu nói được nhắc đi nhắc lại nhiều
                           lần: Đưa lại chiến thắng làm gì nếu thế giới không biết đến, nếu
                           người ta không đọc những trận đánh được tường thuật trên mặt
                           báo với những hàng tít lớn? Đánh quân địch là tốt, đánh vào trí
                           tưởng tượng của con người ta còn tốt hơn nhiều. Bởi vậy, phải quan

                           hệ tốt với họ (các nhà báo) bằng bất kỳ giá nào, phải biết nắm lấy
                           các phóng viên, nhất là các phái viên đặc biệt. Nếu giới ký giả bị
                           chúng ta đối xử tệ, nếu họ bị chế ngự, họ sẽ rất hung dữ, sẽ bất
                           bình và chế giễu chúng ta.
                               Hầu như mỗi cuộc họp tham mưu đều được chuyển tiếp bằng
                           một cuộc họp báo. Lúc đầu, không phải là không có những nhà báo
                           muốn  đứng ngoài quỹ  đạo, nhất  là các phóng viên Mỹ trẻ tuổi,

                           bướng bỉnh. Họ hầm hè, có thái độ thách thức, công khai tuyên bố:
                           Đờlát đừng hòng nắm được chúng tôi, càng không đánh lừa được
                           chúng tôi đâu. Người dân Hoa Kỳ nộp thuế để chi  tiêu cho cuộc
                           chiến tranh này, họ có quyền biết đồng tiền của mình được sử dụng
                           như thế nào. Nhưng rồi những con người “lạc lõng” này sớm nhận

                           thấy đã tự chuốc lấy tai họa. Họ nhận được những bức điện “khó


                           408
   405   406   407   408   409   410   411   412   413   414   415