Page 218 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 218

lúc  này  đã  hơi  lớn  tiếng  với  nhau.  Anh  Bảy  Thuận,  cán  bộ  của

            trường cũng là bạn học với tôi ở Liên Xô, kéo tay tôi đi, sợ xung đột
            gay gắt thêm. Tôi đi nhưng vẫn còn ấm ức. Theo tôi, rõ ràng anh
            sai. Việc không được giải quyết, cuối cùng anh Sáu Biên vẫn ở lại

            Khu 9 và anh Giang Văn Tửng vẫn ở R.
                Đây  là  lần  xung  đột  gay  gắt  nhất  giữa  anh  và  tôi.  Tôi  định
            không viết đoạn này trong bài viết về anh, tôi nghĩ nếu chỉ một mặt
            ca ngợi, không nêu trung thực những gì mình biết về anh thì không

            đúng. Vả lại, có lần khi viết về đồng chí Phạm Hùng trong cuốn hồi
            ký, chính anh Kiệt cũng đã nói: “Con người dù vĩ đại đến đâu cũng
            là con người, cũng có những ưu điểm và khuyết điểm. Chỉ nêu ưu

            điểm thôi là không trung thực”.
                Miền Nam được giải phóng, đất nước thống nhất. Một thời gian
            dài tôi không được gặp anh. Tôi về công tác Tỉnh ủy Hậu Giang
            17 năm. Anh là Chủ tịch Ủy ban nhân dân rồi Bí thư Thành ủy

            Thành phố Hồ Chí Minh, sau đó được điều ra Hà Nội giữ trọng
            trách trong Chính phủ. Qua theo dõi tình hình chung, học tập các
            nghị quyết của Đảng, nghe thấy những hoạt động của anh, tôi rất

            mừng nhưng cũng có phần lo. Mừng vì một đồng chí ở Nam Bộ còn
            trẻ, được tín nhiệm cao, giữ nhiều trọng trách cấp trung ương. Lo
            vì với cương vị mới, anh, theo sự hiểu biết của tôi, trình độ học vấn
            không cao, ít được học tập về lý luận và về chuyên môn, nghiệp

            vụ, nay nắm những ngành đòi hỏi rất nhiều những kiến thức khoa
            học kỹ thuật như Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Nhà nước, Phó Thủ
            tướng rồi Thủ tướng Chính phủ sẽ xoay xở làm sao? Lỡ có sai sót

            gì, có khi do cấp dưới làm sai mà anh không kiểm soát được, sẽ gây
            ra những hậu quả nghiêm trọng cho đất nước và cho sự tiến bộ của
            cá nhân anh.
                Nhưng điều lo lắng ấy không xảy ra. Anh, với tinh thần cầu

            tiến, biết quý trọng nhân tài, đã sớm quy tụ các trí thức, các nhà

            216
   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223