Page 215 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 215

khoảng  một  giờ  tạm  nghỉ,  anh  và  đồng  chí  giao  liên  đến  trước,

            nghỉ chỗ mát, chờ tôi lọc cọc tới sau. Nghỉ khoảng 10 phút, cả ba
            lại lên đường. Cứ thế, vừa đi, vừa nghỉ cuối cùng cũng đến nơi. Tôi
            thì mệt, vã mồ hôi, thở hổn hển, còn anh thì khỏe re. Trước mặt
            anh em, cả anh Út, anh Sáu Hoàng (Phó ban An ninh R) cũng đến
            trường, anh cười to, ghẹo tôi: “Thế ông công tử bột thua rồi nhé!”.
            Tôi tự ái, phản ứng ngay: “Thua là phải thôi, anh đi xe đạp nhôm,

            không chở gì cả, còn tôi ngồi con ngựa sắt này, thỉnh thoảng lại sứt
            sên, sửa xe, phải ngồi sửa liên tục làm sao chạy kịp anh, chớ nói
            gì đến thắng anh?”. Anh cười: “Chỉ nói giỡn một chút là tự ái rồi!”.
            Tôi nói thêm: “Anh nói tôi là công tử bột đúng thôi. Sáu năm ở Liên
            Xô, ăn bơ, ăn sữa, chân giày, chân dép, gót đỏ như son, làm sao bì
            được với các anh dày dạn chiến trường?”.
                Một lần, sau khi làm việc với anh Út (tôi được dự nghe), anh bảo
            tôi: “Anh ra Bắc, rồi đi Liên Xô học, có nhiều bạn, anh xem có người
            nào cỡ anh, giới thiệu cho tôi để tôi xin ban tổ chức điều về làm thư

            ký cho tôi. Anh biết đấy, tôi học ít, nhưng có nhiều vấn đề ấp ủ, có
            nhiều sức bật nhưng không diễn đạt hết ý mình. Có người có năng
            lực giúp sẽ giúp tôi phát huy thế mạnh của mình”. Tôi nghe rất
            thương anh, thầm phục tính khiêm tốn và tinh thần hiếu học của
            anh. Tôi có ghi danh sách, giới thiệu cho anh một số anh em có trình
            độ để anh xem xét và đề nghị với Trung ương, nhưng một thời gian

            không thấy Trung ương điều cho anh người nào.
                Một lần, tôi tâm sự với anh: “Chị Sáu mất đã lâu, anh nên cưới
            vợ để an ủi lúc cô quạnh và giúp anh khi có người vợ dịu hiền cũng
            là người đồng chí hướng”. Anh nghiêm sắc mặt, nói với tôi một câu
            mà tôi không bao giờ quên: “Sao lập trường của anh dễ thay đổi thế?
            Lúc anh Sáu Đường (Bí thư Khu ủy 2) cưới vợ sau khi chị ấy mất,
            anh bảo tôi: “Sao anh Sáu Đường cưới nhanh thế! Tình nghĩa cũ sao
            lại chóng quên. Nay anh lại bảo tôi cưới vợ à?”. Tôi ngượng ngùng,

            thấy mình có lỗi, rất phục tình cảm thủy chung của anh và sau này
            tôi không đề cập việc này với anh nữa.

                                                                             213
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220