Page 383 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 383
Những năm 1976-1978 rất khó khăn, bị cấm vận, bao vây,
ngân sách hạn hẹp, kinh phí của Trung ương rất ít. Lúc đó có một
số bác sĩ, dược sĩ bỏ đi, trong đó có nhiều người rất giỏi. Lúc này
ông Võ Văn Kiệt mời tôi lên Văn phòng Thành ủy và nhiều lần
ông chủ động xuống Sở Y tế đóng tại số 175 Hai Bà Trưng để hỏi
tình hình.
Tại Sở Y tế, lúc đó điện nước rất khó khăn, 9 giờ đêm đã cắt điện
nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện thâu đêm, dưới ánh đèn dầu về đề
tài rất “nóng” này. Ông đặt vấn đề làm sao giữ cán bộ y tế ở lại (lúc
đó chỉ trong hai năm ra đi gần một ngàn người). Tôi còn nhớ cứ mỗi
buổi sáng họp giao ban, ở dưới cơ sở báo lên là ra đi một người. Đi
bao nhiêu người, tôi vẽ cái biểu đồ, thấy mũi tên đi lên mà nhói lòng.
Tôi nói với ông Sáu Dân: “Người ta đi không phải là người ta
chống mình, phần lớn là do sống không được, làm việc cũng không
xong vì khó khăn quá”.
Thế rồi một quyết định đột phá được ban hành, Thường vụ
Thành ủy, đứng đầu là ông Võ Văn Kiệt cho phép cán bộ mở phòng
mạch, làm ngoài giờ (thay vì nói làm tư, tránh chữ tư vì thời đó rất
ngại chữ này). Trong nội bộ Thành ủy cũng có ý kiến khác nhau,
trong ngành cũng vậy, nhưng cuối cùng, Thành phố Hồ Chí Minh là
đơn vị duy nhất trong cả nước thí điểm mô hình này...
Tiếp đó là chế độ sử dụng cán bộ. Lúc này trí thức có trình độ cao
có ba nguồn: từ R (từ rừng về), nguồn chi viện từ ngoài Bắc vào và
cuối cùng là nguồn tại chỗ. Ông Sáu Dân chủ trương sử dụng hết cả
ba nguồn này. Chính thời ông làm Bí thư mới có chuyện người ngoài
Đảng làm Giám đốc, Phó Giám đốc như trường hợp bác sĩ Chấn
Hùng, Trần Tấn Trâm, Nguyễn Hải Nam, Trần Thành Trai, Văn
Tần, Ngô Gia Hy, Đông A... Sau này một số cán bộ được phong Anh
hùng Lao động, rất nhiều là người tại chỗ như anh Chấn Hùng, anh
Văn Tần, Trần Văn Nhiều.
381