Page 381 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 381
tiếng rằng: “Nếu Sở Y tế không cung cấp chỉ khâu cho bệnh viện thì
cuối tuần tới sẽ không có ca mổ nào nữa”.
Lúc này, với vai trò là Bí thư Thành ủy, ông Sáu Dân đã có một
quyết định quan trọng, kịp thời là cấp cho ngành y tế thành phố
khoản tiền 2 triệu USD để mua thuốc và dụng cụ y tế; số tiền được
lấy từ quỹ dự trữ của Thành ủy. Số tiền này được dùng để mua thuốc
chữa bệnh (70%), còn lại mua trang thiết bị, dụng cụ y tế.
Nhờ được cấp kinh phí kịp thời, ngành y tế thành phố có được
máy City Scan (trị giá 600.000 USD) đầu tiên của cả nước, được đặt
tại Bệnh viện 115. Tình trạng khan hiếm thuốc, dụng cụ y tế theo
đó cũng đỡ đi rất nhiều.
Nếu đặt trong bối cảnh sau năm 1975, khi Thành phố Hồ Chí
Minh liên tiếp bị các dịch bệnh tấn công: đầu tiên là dịch sốt xuất
huyết, năm 1976 là dịch tả, nhiều người tử vong; tiếp đó năm 1977
là trận dịch hạch... mới thấy được giá trị “vàng” của quyết định này!
Sau giải phóng, mạng lưới y tế thành phố xuất phát điểm gần
như từ số không. Cả thành phố chỉ có một bệnh viện lớn trang bị
tương đối đầy đủ là Bệnh viện Grand (nay là Bệnh viện Nhi đồng 2).
Còn Bệnh viện Bình Dân lúc đó có đội ngũ giáo sư, bác sĩ có trình độ
cao nhưng lại thiếu trang thiết bị hành nghề.
Năm 1977, thời điểm khó khăn nhất của ngành y tế thành phố
cũng chính là lúc ông Sáu Dân có chủ trương xây dựng mạng lưới y
tế cơ sở, từ dân đi lên. Việc làm này cũng rất khó vì không có kinh
phí, do vậy phải vận động bà con ở cơ sở, cán bộ chấp nhận sự hy
sinh nhất định. Lúc đó trong cả nước chỉ có Thành phố Hồ Chí Minh
làm thí điểm mô hình cán bộ y tế xã được cấp lương (mặc dù lương
không được bao nhiêu), mỗi xã chỉ có từ 3 đến 5 người được hưởng,
nhưng thực sự đã khiến cho những người tham gia công việc đó rất
hãnh diện, nhiệt tình làm việc.
Một quyết định quan trọng khác của nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt
là việc giữ lại bệnh viện dành cho người già và các cháu thiếu nhi.
379