Page 483 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 483

lãnh đạo trước lịch sử. Anh như một tướng quân tóc đã từ lâu sớm

            bạc và tuổi đã chín sau hai cuộc kháng chiến gian khổ và ác liệt, vẫn
            phải lên đường vì nặng tình non nước, trăn trở với quê hương nghèo
            khổ, chất chứa trong lòng bao hoài bão và niềm tin xoay vần được

            thời cuộc. Bức tranh của đất nước đã mang màu sắc mới. Thành phố
            này trong 15 năm qua đã thay da đổi thịt - lần đầu tiên mới có thể
            xác nhận không hổ thẹn là một trung tâm công nghiệp, trung tâm
            thương mại có nhiều sức sống...
                Anh  thực  sự  không  phải  là  người  Sài  Gòn.  Thậm  chí  trước

            năm 1975, có lẽ đa số người dân thành phố này không biết anh là
            ai. Nhưng cũng từ hơn 20 năm qua, không có tên tuổi nào gần gũi
            với người dân thành phố như tên của anh, thành phố này đã xem

            anh là “người của mình”. Một phần là vì truyền thống lâu đời của
            nó đón nhận tất cả ai đến từ mọi địa phương của đất nước - cái
            thành phố lạ lùng chứa bao nhiêu người cũng hết, và không bao

            giờ phân biệt cục bộ. Nhưng phần lớn là vì số phận của thành phố
            này đã gắn chặt với sự nghiệp của anh, dù trong thời gian nào,
            anh còn trực tiếp lãnh đạo thành phố hay ra Trung ương công tác.

            Thực khó tưởng tượng trong những năm sau giải phóng, nếu không
            phải là anh tại thành phố này, thì làm sao cái xã hội ly tán thời
            hậu chiến có thể ổn định, lòng người được thu phục và nền kinh
            tế nhiễu nhương lại tồn tại được. Người ta có cảm tưởng “Anh Sáu

            của mọi người” là vì cung cách và tác phong lãnh đạo của anh, luôn
            luôn bén nhạy trước những điểm nóng, những vấn đề quan yếu của
            thành phố để có mặt đúng lúc tại hiện trường: công trường, nông

            trường, xí nghiệp, nhà trường... Không những anh cho người ta cái
            cảm tưởng thân phận của họ không bị bỏ quên, họ đứng trước bế
            tắc không bị bỏ rơi, mà còn đem lại sự yên tâm và lối thoát. Cho
            đến năm 1980, người dân thành phố đã quen với những từ đặc biệt

            của anh như “tháo gỡ”, “cởi trói”, bởi vì người Bí thư Thành ủy vào

                                                                             481
   478   479   480   481   482   483   484   485   486   487   488